Mục Cảnh Thiên đứng im, một câu cũng không nói, chỉ là đôi mắt luôn không ngừng dán chặt trên người Hạ Tử Hy.
A Kiệt có chút gấp gáp, nhưng nhìn thấy Mục Cảnh Thiên cũng không nói bất kỳ lời nào, bản thân hắn cũng không có biện pháp nào.
Lúc này, Hạ Tử Hy bước ra khỏi tòa nhà, Tống Kỳ lúc này đang đứng trước cửa công ty, một thân tây trang nhìn vô cùng tao nhã dịu dàng, khuôn mặt xinh đẹp, khóe môi ẩn nụ cười nhạt, cho dù chỉ đứng bất động cũng sẽ thu
hút vô số ánh nhìn cùng lời bàn tán từ người khác.
LÚC này, Hạ Tử Hy bước ra khỏi tòa nhà, Tống Kỳ lúc này đang đứng trước cửa công ty, một thân tây trang nhìn vô cùng tao nhã dịu dàng, khuôn mặt xinh đẹp, khóe môi ẩn nụ cười nhạt, cho dù chỉ đứng bất động cũng sẽ thu hút vô số ánh nhìn cùng lời bàn tán từ người khác. Hạ Tử Hy vừa bước ra ngoài, khi nhìn thấy cô xuất hiện, Tống Kỳ tay cầm một bó hoa tươi cũng bước đến.
“Tan ca rồi sao?”
“Đúng vậy!” Hạ Tử Hy mỉm cười gật đầu.
LÚC này, Tống Kỳ liền đem bó hoa đưa đến trước mặt Hạ Tử Hy nói: “Tặng cho em!” Tống Kỳ mỉm cười nói.
Khi nhìn thấy một bó hoa cát cánh phối hợp cùng hoa hồng,
Hạ Tử Hy lập tức ngây người, nhưng vẫn vươn tay ra nhận lấy.
“Cảm ơn, nhưng tại sao đột nhiên lại muốn tặng hoa cho em?” Hạ Tử Hy cười hỏi.
“Trên đường đến đây nhìn thấy hoa cát cánh đẹp như vậy, biết rằng em thích liền mua tặng em!” Tống Kỳ nói, mỗi một câu đều thể
hiện lên sự thấu hiểu của bản thân đối với Hạ Tử Hy, điểm này vẫn khiến cho hắn cảm thấy chút cảm giác thành tựu.
“Cảm ơn!” Hạ Tử Hy mỉm cười, nhưng cô luôn có cảm giác có một ánh nhìn lãnh lẽo từ phía sau lưng luôn nhắm chặt vào mình, chỉ đành tận lực phớt lờ.
“Được rồi, lên xe đi!” Tống Kỳ nói, sau đó phong độ giúp Hạ Tử Hy mờ cửa xe.
Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó ôm bó hoa bước vào bên trong.
Sau khi đóng cửa xe, Tống Kỳ liền bước vòng qua một bên, mờ cửa xe bước vào bên trong, trực tiếp khởi động xe rời khỏi.
Mục Cảnh Thiên đứng phía sau chứng kiến rõ ràng một màn này. Nhưng sắc mặt cũng vô cùng kém.
“Chỉ là một bó hoa tươi mà thôi, có cần vui mừng đến mức đó không?” Mục Cảnh Thiên lạnh mặt tự lầm bầm.
Lúc này, A Kiệt ờ phía sau lên tiếng: “Tất nhiên rồi, phụ nữ đều thích hoa!”
Lời này chỉ vừa kịp nói một nữa, khi nhìn thấy ánh mắt của Mục Cảnh Thiên, A Kiệt lập tức im lặng. Hắn ta cái gì cũng chưa nói! Cái gì cũng chưa lên tiếng!
Mục Cảnh Thiên đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng xe đã biến mất của hai người bọn họ, sắc mặt âm trầm khiến cho người khác không dám nói bất kỳ điều gì.
Lúc này phía bên Hạ Tử Hy,
Tống Kỳ vừa lái xe vừa nói: “Thế nào, có muốn đi ăn cơm trước
hay không?”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Được thôi!”
Nghe câu trả lời của cô, khóe môi Tống Kỳ nhếch lên một nụ cười: “Em muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng được!” Hạ Tử Hy gật đầu, đối với thức ãn cô có xem trọng nhưng không đến mức kén ăn.
“Vậy được, vậy thì để anh đưa ra ý kiến!” Tống Kỳ nhanh chóng nói.
Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó Tống
Kỳ liền trực tiếp lái xe đến một nhà hàng.
Hạ Tử Hy vẫn chưa từng đến đây, nhưng có thể nhìn ra, nơi này mặc dù không sang trọng nhưng lại vô cùng thoải mái và sạch sẽ.
“Anh nghe nói nhưng món ăn tự chế biến ở nơi này rất ngon, cho nên muốn đưa em đến đây nếm thử, như thế nào, có được không?” Tống Kỳ hỏi.
Hạ Tử Hy gật đầu: “Được, không vấn đề gì! Em còn cho rằng anh sẽ dẫn em đi ăn món Âu!”
Nghe vậy, Tống Kỳ mỉm cười: “Nếu như em muốn ăn, ngày khác anh sẽ dẫn em đi!”