Nghe vậy Mục Cảnh Thiên nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía A Kiệt. Chỉ bằng một ánh mắt liền lập tức khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống.
A Kiệt nổ lực căng cả da đầu gượng cười nói tiếp: “Thật ra, vừa rồi tôi ờ bên ngoài gặp Hạ tiểu thư, có thề thấy được cô ấy không vui…”
Nghe vậy sắc mặt của Mục Cảnh Thiên cũng không khá khẩm hơn là bao. Cô ấy không vui sao? Hắn một chút cũng không nhìn ra.
Nhìn Mục Cảnh Thiên không chút phản ứng, A Kiệt có chút không nhịn được nói: “Mục tổng, thật ra sau khi cãi nhau với phụ nữ, rất dễ dỗ ngọt, chỉ cần mua một bó hoa, nói vài lời dễ nghe liền lập tức không có chuyện gi cả!”
Nhìn Mục Cảnh Thiên không chút phản ứng, A Kiệt có chút không nhịn được nói: “Mục tổng, thật ra sau khi cãi nhau với phụ nữ, rất dễ dỗ ngọt, chỉ cần mua một bó hoa, nói vài lời dễ nghe liền lập tức không có chuyện gì cả!”
A Kiệt vừa dứt lời liền cảm thấy nhiệt độ trong phòng càng giảm xuống. Ánh mắt lạnh lẽo của Mục Cảnh Thiên nhìn anh chăm chú.
A Kiệt đứng một bên, nhất thời không biết phải làm như thế nào.
“Mục tồng, tôi…nếu như không còn chuyện gì khác; tôi, tôi ra
ngoài trước đây…” A Kiệt căng da đầu nói, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận với những gì mình vừa nói.
Nhưng mà anh ta cũng chỉ vì quá quan tâm đến lãnh đạo mình mà thôi!
Nhìn Mục Cảnh Thiên không trả lời, bước chân A Kiệt lập tức di chuyển ra bên ngoài.
Khi vừa chuẩn bị mở cửa bước ra, âm thanh cùa Mục Cảnh Thiên từ phía sau liền vang lên.
“Đơỉ môt lát!”
Bước chân A Kiệt lập tức ngừng lại, không dám nhúc nhích nữa phân.
“Làm sao dỗ ngọt…?
A Kiệt nhất thời có cảm giác như gió cuốn bay. Hắn còn cho rằng Mục Cảnh Thiên nhất định sẽ hung hăng trách mắng một phen, nhưng không nghĩ đến Mục tổng lại hỏi hắn làm cách nào để dỗ ngọt. Nghĩ đến đây, A Kiệt lập tức xoay người, quyết định truyền thụ lại kinh nghiệm của bản thân.
Một ngày bình yên đã trôi qua.
Khi gần đến giờ tan ca, điện thoại của Hạ Tử Hy lại vang lên một lần nữa.
Khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến, cô liền mỉm cười bắt máy.
“Alo!”
“Sắp đến giờ tan ca rồi, anh ờ dưới lầu chờ em!” Tống Kỳ nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy cảm thấy vô cùng ngại ngùng nói: “Anh bận rộn như vậy, mỗi ngày còn đưa đón em đi làm, em cảm
thấy rất ngại!”
“Tiểu Hy, em so với trước đây càng trờ nên khách sáo!” giọng Tống Kỳ trong điện thoại vang lên, “Anh đã hứa với bác trai, bác gái sẽ bảo vệ em an toàn, tuyệt đối sẽ không để em xảy ra bất kỳ chuyện gì, hơn nữa có thể đưa đón em đi làm, anh rất vui.
Nghe lời này của Tống Kỳ, Hạ Tử Hy suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Vậy thì được, em lát nữa sẽ xuống dưới lầu!”
“Được!” Tống Kỳ trả lời, sau đó liền ngắt điện thoại.
Quả nhiên, vài phút sau đã đến thời gian tan ca. Hạ Tử Hy liền trực tiếp bước ra bên ngoài, đã thấy xe Tống Kỳ đậu trước cổng công ty. Tống Kỳ vốn dĩ là Tổng giám đốc của công ty đối thủ lớn nhất với Vân Duệ, hơn nữa lại có vẻ bề ngoài vừa phong độ vừa nho nhã, không biết đã thu hút biết bao nhiêu người.
Nhưng những điều đó đều không quan trọng; quan trọng nhất chính là Tống Kỳ mỗi ngày đều đến đây để đón Hạ Tử Hy tan ca. Cũng khó tránh có nhiều lời ra tiếng vào.
Hạ Tử Hy ban đầu cùng Mục Cảnh Thiên truyền ra tin tức hai người có quan hệ với nhau, hiện tại lại cùng Tống Kỳ dính chặt một chỗ, trong mắt người ngoài, nhất định sẽ có nhiều bàn tán.
Lúc này, Hạ Từ Hy vừa bước đến trước cửa, liền nhìn thấy Mục Cảnh Thiên cùng A Kiệt từ phía đối diện bước đến.
Khi nhìn thấy Hạ Tử Hy, A Kiệt lập tức mỉm cười chào hỏi: “Hạ tiều thư…”
Hạ Tử Hy gật đầu, cũng mỉm cười lại với anh ta, sau đó nhìn
Mục Cảnh Thiên chào hòi: “Mục tổng!”
Mục Cảnh Thiên nhíu mày nhìn cô.
“Hạ tiểu thư muốn đi đâu? Có cần tôi tiễn cô một đoạn không?” A Kiệt hỏi.
Rất rõ ràng đây chính là mở lời cho Mục Cảnh Thiên.
Hạ Tử Hy mỉm cười lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, có người đến đón tôi. Vậy tôi đi trước đây!” vừa nói, Hạ Tử Hy liền bước về phía cổng công ty.