Chương 395: Anh không biết sao?
Vừa nói, cô liền nâng ly rượu vang, cùng Mục Cảnh Thiên chạm lỵ, sau đó từ từ thưởng thức. Chuyện này cũng chì có hai người bọn họ, nếu đổi thành người khác nhìn thấy cảnh tượng này nhất định kinh ngạc không thôi.
Hai người bọn họ cùng nhập viện, còn có thể vừa trò chuyện vừa thường thức món Âu và rượu vang.
Chuyện này nói ra cũng chỉ có hai người bọn họ mới có thể làm được.
“Đúng rồi, lúc đó anh làm sao biết tôi bị Hà Lục Nguyên mang đi?” Hạ Tử Hy đột nhiên nhớ đến vấn đề này, nhìn Mục Cảnh Thiên hỏi.
“Cô nói thử xem?” Mục Cảnh Thiên nhướng mày nhìn cô hỏi.
Hạ Tử Hy lắc đầu, thật sự nghĩ không ra tại sao Mục Cảnh Thiên lại biết được. Hơn nữa, khi Mục Cảnh Thiên xuất hiện, quà thực khiến cô vô cùng cảm động.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô: “Cô lúc đó đang cùng anh trò chuyện điện thoại?”
Cùng ai gọi điện thoại?
Hạ Tử Hy nhíu mày, đột nhiên nhớ ra rằng ngày hôm đó cô thật sự đang cùng người khác gọi điện thoại; “Anh làm sao biết được chuyện tôi gọi điện thoại vói người khác?”
“Hạ tiểu thư, không phải cô rất thông minh hay sao? Như thế nào trờ nên hồ đồ rồi?”
“Mục tổng anh không phải từ trước đến giờ xử lý công việc nhanh gọn sao? Lần này tại sao lại lề mề như vậy chứ?” Hạ Tử Hy khồng chút khách sáo phản
bác lại.
Mục Cảnh Thiên trợn mắt nhìn cô, cũng chỉ có cô mới dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với hắn, nếu đổi thành người khác, Mục Cảnh Thiên sớm đã giáo huấn không biết bao nhiêu lần rồi.
“Ngày hôm đó, Thiên Hựu gọi điện thoại cho cô, nói được một nữa thì bị mất tín hiệu, nên suy đoán rằng cô đã xảy ra chuyện!” Mục Cảnh Thiên vẫn chậm rãi nói.
Hạ Tử Hy lúc này mới hiểu ra mọi
việc: “Thì ra cuộc điện thoại đó do Huống Thiên Hựu gọi?”
Mục Cảnh Thiên gật đầu.
“Anh ta gọi điện thoại cho tôi làm gì?” Hạ Tử Hy hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên thoáng chút hoảng hốt, sau đó lắc đầu nói: “Không biết!”
Hạ Tử Hy nhíu mày: “Anh không biết sao?”
Nhìn thấy Hạ Tử Hy có ý muốn tra hỏi cặn kẽ, Mục Cảnh Thiên trực tiếp trợn mắt nhìn cô: “Có
Cần tôi gọi điện thoại hỏi anh ta giúp cô không?”
“Không cần đâu, cảm ơn!” Hạ Tử Hy lập tức lên tiếng ngăn cản. Mục Cảnh Thiên lúc này liếc mắt nhìn cô.
Hạ Tử Hy vừa ăn vừa nói: “Bất kề vì nguyên nhân gì, nếu như không có cuộc điện thoại đó, có lẽ tôi thật sự sẽ xảy ra chuyện không biết chừng, hơn nữa cũng sẽ không ai biết hung thủ là ai!”; vừa nói Hạ Tủ’ Hy vừa gật đầu: “Ngày khác tôi nhất định phải cảm ơn anh ta!”
Nghe câu nói này của cô, Mục Cảnh Thiên có chút không vui, ngẩng mặt lên nhìn Hạ Tử Hy:
“Người cô nên cảm ơn nhất không phải là tôi hay sao?”
Hạ Tử Hy sửng sốt, sau đó ngoan ngoãn lên tiếng: “Cảm ơn anh Mục tổng!”
“Chỉ có như vậy?” Mục Cảnh Thiên bất mãn, một chút thành ý cũng không có.
“Nếu khồng thì sao?” Hạ Tử Hy nhướng mày, nghĩ đến việc anh ta mỗi lần đều đem chuyện lấy thân báo đáp ra làm điều kiện, Hạ Tử Hy có khả năng sẽ giả ngốc, xem như không biết chuyện gì.
“Hạ Tử Hy, tôi không tiếc mạng sống cứu cô, cô chỉ nói một câu cảm ơn liền xong hết mọi chuyện, có phải không có chút thành ý nào không?” Mục Cảnh Thiên nói.
“Nếu không thì sao?”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy lập tức bổ sung thêm một câu: “Đừng nói những điều như lấy thân báo đáp, tôi nghe chán rồi, đổi cách khác đi!”
Mục Cảnh Thiên:
Nhìn biểu cảm hiện giờ của Hạ
Tử Hy, Mục Cảnh Thiên hận không thể bóp chết cô ngay lập tức. Nhưng tư tưởng của hắn hẹp hòi đến như vậy hay sao? Không có chuyện đó đâu!
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, khóe môi nhếch lên nụ cười tà: “Nếu như đã không muốn lấy thân báo đáp, vậy dùng thân xác trao đổi vậy!”
Nghe câu nói này của anh ta, Hạ Tử Hy đầu tiên có chút sửng sốt sau đó nói: “Mục Cảnh Thiên, thu lại những suy nghĩ dơ bần của anh lại!”
“Như thế nào lại gọi là dơ bẩn chứ? Nam hoan nữ ái chính là những chuyện bình thường trên đời này, Hạ tiểu thư cô nên nhìn nhận đúng vấn đề này!”
Hạ Tử Hy:
“Thế nào? Suy nghĩ như thế nào?” Mục Cảnh Thiên mỉm cười nhìn cô, không biết tại sao, rõ ràng chỉ là một trò đùa, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Mục Cành Thiên, Hạ Tử Hy cảm giác có một sự rung động trong tim.
Cố gắng phớt lờ cảm giác kỳ lạ trong tim, Hạ Tử Hy liếc mắt nhìn
anh ta sau đó nói: “Câu nói đùa này không vui!”
“Cô cho rằng tôi đang đùa giỡn sao?” Mục Cảnh Thiên hỏi ngược lại, sau đó tiến sát lại gần cô.
Hạ Tử Hy ngây người, sợ đến mức lùi về phía sau: “Mục Cảnh Thiên, anh đừng manh động, anh hiện tại không được!”
Mục Cảnh Thiên: đây rõ
ràng chính là khiêu khích hắn. Thử hỏi, một người đàn ông kiêu ngạo như Mục Cảnh Thiên hắn, làm sao có thể nhẫn nhịn việc một người phụ nữ nói hắn như
vậy; nói hắn không được.