Chương 394: Hiện tại là nửa đêm!
Nhìn ánh mắt của Hạ Tử Hy tiếp tục chú ý lên cuốn sách trong tay, Mục Cảnh Thiên liền có chút bất mãn, sau đó nói: “Không lẽ cô không đói hay sao?” Mục Cảnh Thiên hỏi, những món ăn ờ bệnh viện, thật sự không phù hợp với khẩu vị của hắn, cho nên đến hiện tại hắn liền cảm thấy có chút đói.
“Có một chút!” Hạ Tử Hy nói, cũng không ngẩng đầu nhìn, ánh mắt tiếp tục nhìn từng dòng chữ trong sách.
Hai ngày này xảy ra quá nhiều chuyện, trừ những món ăn
Huống Thiên Hựu lần trước mang đến, hai người bọn họ những ngày này cũng không ăn được bao nhiêu.
Mục Cảnh Thiên nhếch môi nói: “Có muốn ăn chút đồ ăn gì không?”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy quay đầu lại nhìn hắn ta: “Hiện tại sao?”
Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Đúng vậy!”
“Hiện tại là nửa đêm!”
“Nửa đêm thì như thế nào, không lẽ cô muốn nhịn đói đến sáng ngày mai!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Vậy nếu không thì sao?” Hạ Tử Hy hỏi.
Sau đó, Mục Cảnh Thiên liền cầm điện thoại gọi cho một người: “Lập tức mang đồ ăn đến cho tôi!
“Đúng! Ngay lập tức!”
“Cậu tự sắp xếp lấy, cho cậu thời gian nữa tiếng phải giao đến cho tôi!” dứt lời, Mục Cành Thiên liền trực tiếp ngắt ngang điện thoại.
Lời này cũng không cần hỏi nhiều, Hạ Tử Hy tự nhiên biết hắn ta đang nói chuyện vói ai, cuối cùng không nhịn được cảm thán một câu: “Cũng đã giữa đêm rồi, anh cũng đừng hành hạ trợ lý
của mình nữa!”
“Tôi không đi làm, thời gian của cậu ta chính là thời gian nghỉ ngơi, hiện tại nếu không dùng, thì còn phải chờ đến khi nào?” Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy: dù sao Mục Cảnh Thiên cũng có nhiều lý do, Hạ Tử Hy chỉ có thể gật đầu, cũng không nói nhiều, nói càng nhiều càng sai nhiều.
Sau đó, nữa tiếng sau, cửa phòng vang lên tiếng động.
“Vào đây!”
Sau đó cánh cửa từ từ được mờ ra. Liền nhìn thấy trợ lý A Kiệt từ từ tiến vào.
“Mục tồng!” A Kiệt lên tiếng chào hỏi, sau đó khi nhìn thấy Hạ Tử Hy đang ở trong phòng lập tức ngượng ngùng lên tiếng: “Chào Hạ tiểu thư!”
May mắn trước khi vào hắn đã gõ cửa phòng, nếu không lỡ như làm hư chuyện tốt gì của tổng giám đốc, có lẽ hắn không chịu nổi trách nhiệm đâu.
Hạ Tử Hy ngồi một bên, nhìn A Kiệt gật đầu, thật ra cô hiện tại
cũng rất ngại ngùng, cô tại sao lại phải ờ chung một phòng bệnh với Mục Cảnh Thiên chứ!
“Đồ ăn đâu?” Mục Cành Thiên trực tiếp hỏi, một chút cũng không cảm thấy đây có vấn đề gì to tát.
“Đồ ăn để bên ngoài, hiện tại đã quá thòi gian thãm bệnh, tôi chính là lén lút vào đây!” A Kiệt nói.
Hạ Tử Hy: “…”
“Mau mang vào đây!” Mục Cảnh Thiên nói.
A Kiệt gật đầu, sau đó bước ra bên ngoài, dùng tay ra hiệu liền có người mang đồ ăn đến.
Nhìn thấy cảnh tượng khí thế này, Hạ Tử Hy cũng ngây người. Cô hiện tại cũng đã hiểu được tại sao trước đây Huống Thiên Hựu lại bày nhiều trò như vậy rồi! Hai người bọn họ thật sự đúng là bạn bè tốt của nhau.
Tình huống hiện tại cùng ngày hôm đó không chút khác biệt, Hạ Tử Hy quan sát hồi lâu, sau đó khồng nhịn được lên tiếng: “Mục Cảnh Thiên, nếu như chúng ta bị người của bệnh viện đuổi ra
ngoài, thì anh phải tự chịu trách nhiệm đấy!”
Nghe câu nói này của cô, Mục Cảnh Thiên trực tiếp trợn mắt khinh thường. Hạ Tử Hy xem như không nhìn thấy. Lúc này liên tục có người bước vào, sau khi đem thức án sắp xếp ổn thỏa liền rời khỏi.
A Kiệt đứng ngoài cửa phòng nhìn hai người bọn họ nói: “Mục tổng, hai người chậm rãi thường thức, nếu còn cần gì khác thì có thể gọi điện thoại cho tôi!”
Mục Cảnh Thiên gật đầu.
“Đúng rồi, vừa rồi tôi có gọi cho hai người một bình rượu vang, chính là đặt phía bên kia!” A Kiệt nói.
“Anh còn dám mang rượu đến bệnh viện?” Hạ Tử Hy nhịn không được kinh ngạc nói.
“Bởi vì tôi suy nghĩ rằng, nếu đã ãn thì nhất định phải uống, Mục tổng không uống nước, ban đêm thì không có cách nào uống trà và café, nên tôi liền quyết định gọi một chai rượu vang kèm theo!” A Kiệt phân tích có đầu có đuôi.
Mục Cảnh Thiên lắng nghe, hài lòng gật đầu: “Suy nghĩ rất chu đáo! Cậu hiện tại có thề rời khỏi rồi!”
“Cảm O’n Mục tổng!” A Kiệt hiện tại giống như một đứa trẻ được người lớn khen ngợi, vui vẻ gật đầu sau đó xoay người rời đi.
Hạ Tử Hy: cô không có cách
nào dùng suy nghĩ bình thường để lý giải hành động của bọn họ!
Ngay lúc này trong phòng bệnh xuất hiện một màn như thế này. Mục Cảnh Thiên ngồi đối diện Hạ Tử Hy. Giữa bọn họ đặt một
chiếc bàn, bên trên la liệt đồ ăn, hơn nữa còn là những món Âu mà Mục Cảnh Thiên thích ăn nhất. Còn có một bình rượu vang.
Hai người bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện.
“Này, chúng ta như thế này thật sự sẽ không bị người khác đuổi ra chứ?” Hạ Tủ’ Hy vừa ăn vừa nói; nếu như không phải vì Mục Cảnh Thiên, cô cả đời này cũng sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như thế này.
Đừng nói đến việc ờ lại bệnh
viện, còn có ăn món Âu, uống rượu vang, hơn nữa còn vào lúc nữa đêm.
Nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên lên tiếng phản bác: “Hạ tiểu thư, vào thời điểm này chúng ta nên nói những chuyện vui vẻ mới hợp không khí Dù sao cũng đã án rồi, còn lo lắng bị người khác đuổi ra ngoài hay sao?”
Nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên lên tiếng phản bác: “Hạ tiểu thư, vào thời điểm này chúng ta nên nói những chuyện vui vẻ mới hợp không khí. Dù sao cũng đã ãn rồi, còn lo lắng bị người khác đuổi ra ngoài hay sao?”
Lời này cũng không có đạo lý, Hạ Tử Hy gật đầu: “Vậy thì được, anh muốn nói gì?”
Nhắc đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên mỉm cười: “Cô nói xem chúng ta như thế này có giống như đang hẹn hò không?” hắn đột nhiên hỏi.
Động tác đang ăn uống của Hạ Tử Hy lập tức dừng lại, ngước đầu lên nhìn Mục Cảnh Thiên, sau đó quyết đoán lắc đầu: “Không giống!”
“Có gì không giống?”
“Thứ nhất, chúng ta không phải người yêu của nhau, điểm này chính là không giống nhất; thứ hai, nơi này là bệnh viện, anh đã từng qua người nào ờ bệnh viện hẹn hò hay chưa?” Hạ Tử Hy nói
Nghe vậy, Mục Cảnh Thiên lập tức không hài lòng phản bác: “Vậy cô đã từng thấy qua có
người ở bệnh viện ăn món Âu hay chưa?”
Hạ Tử Hy lắc đầu.
“Đây gọi là đặc biệt, như vậy mới càng có ý nghĩa kỷ niệm hơn!”
Hạ Tử Hy:
“Hạ tiểu thư, về sau vẫn nên ít theo dõi những bộ phim có tình tiết cẩu huyết chiếu trên truyền hình tám giờ tối mỗi ngày đi!”
Hạ Tử Hy:
Hiện tại biến thành cô xem phim
CÓ tình tiết cẩu huyết rồi sao?
Hạ Tử Hy cũng không không muốn phí sức tranh cãi với anh ta, tiếp tục chăm chú ăn thức ăn của mình.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nâng ly rượu vang, nhìn Hạ Tử Hy nói: “Đến đây, cùng uống một ly, chúc mừng cả hai chúng ta đại nạn không chết!”
Nghe vậy, Hạ Tử Hy nhìn anh ta hỏi: “Anh có thể uống rượu vang sao?”
“Tại sao không thể uống?”
“Vết thương của anh vẫn chưa khỏi!” Hạ Tử Hy nói.
Nghe vậy, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên: “Vết thương nhỏ mà thôi, cũng không có gì đáng ngại!”
“Anh chắc chắn chứ?”
“Tôi chắc chắn!”
Nhìn dáng vẻ sinh long hoạt hổ của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy chỉ gật đầu: “Vậy thì được, lý do vừa rồi quả thật xứng đáng chúc mừng một phen!”