Chương 393: Xem ra, thân thể của cô rất hoan nghênh tôi!
Lăng Tiêu Vân nhìn hắn, cũng không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt có chút né tránh.
“Không có gì!” dứt lời cô liền có ý rời đi.
Nhìn dáng vẻ muốn bỏ cuộc của hắn, A Thuật có chút không vui, liền tóm chặt cánh tay của cô nói: “Thế nào? Không dám nữa rồi sao?”
Lăng Tiêu Vân cũng không biết nên mỏ’ lời ra sao. Lúc này, ngón tay của A Thuật đột nhiên tiến
vào bên trong khu vườn bí mật của cô.
Lăng Tiêu Vân kinh ngạc, không tin được mà nhìn về hắn, rên rỉ một tiếng.
“Anh…”
Ngón tay của A Thuật nhẹ nhàng trêu chọc bên trong, giống như đang trêu đùa cô. Một chất dịch nóng từ bên trong chảy ra.
A Thuật nhếch môi cười: “Xem ra, thân thể của cô rất hoan nghênh tôi!”
Vốn dĩ lúc nãy có uống chút rượu, khuôn mặt cô có chút ửng đỏ, sau khi nghe câu nói này của hắn, sắc mặt Lãng Tiêu Vân càng đỏ bừng hơn.
“Lấy ra!” Lãng Tiêu Vân nhìn anh ta thấp giọng nói.
A Thuật không những không nghe lời, ngược lại càng tùy ý đem ngón tay đâm sau vào bên trong.
“Ư…” Thân thể Lãng Tiêu Vân khồng nhịn được nhướng người lên, sau đó ánh mắt tức giận nhìn trừng trừng vào A Thuật.
“Tôi không muốn lặp lại lần thú’ hai, bỏ tay ra!”
Nhìn dáng vẻ có chút tức giận của Láng Tiêu Vân, khóe môi A Thuật nhếch lên nói: “Xem ra tôi vẫn là đã đánh giá cao cô!” vừa nói, hắn liền rút ngón tay ra.
Lăng Tiêu Vân không để ý đến những chuyện khác bắt đầu tìm kiếm quần áo rải rác trong xe sau đó mặc lên người.
Nhìn từng hành động này của Lăng Tiêu Vân, A Thuật cũng chậm rãi mặc lên quần áo của mình. Lăng Tiêu Vân sau đó từ
trên người hắn bước xuống, ngồi sang một bên.
Nhìn hành động này của cô, A Thuật cũng trực tiếp mờ cửa xe bước xuống, áo sơ mi tùy ý khoác trên vai nói: “Nếu như không còn việc gì khác, thì tôi đi trước đây!” dứt lời, liền xoay người rời đi.
“Đợi một lát!” Lăng Tiêu Vân gọi lại.
A Thuật không quay đầu lại nhưng vẫn lên tiếng: “Còn chuyện gì khác sao?”
“Anh ở đâu, tôi tiễn anh về một đoạn!”
“Không cần đâu!”
“Đợi một lát!” hắn ta vừa muốn rời đi, Lăng Tiêu Vân liền lên tiếng một lần nữa.
A Thuật đứng im, từ đầu đến cuối cũng chưa từng quay đầu lại nhìn, nhưng trên mặt lại là biểu cảm trước giờ chưa từng thấy.
“Chuyện xảy ra ngày hồm nay… khồng được nói với bất kỳ ai khác!” Lãng Tiêu Vân từ phía sau lên tiếng, khi cô nói những lời này
cảm giác có chút ngại ngùng.
Nghe vậy, khóe môi A Thuật nhếch một nụ cười lạnh, không quay đầu lại, trực tiếp lên tiếng: “Chuyện này cô có thể yên tâm! Tôi không nhiều chuyện đến mức như vậy!” dứt lời, cũng không tiếp tục để ý đến Lăng Tiêu Vân liền rời đi.
Nghe vậy, khóe môi A Thuật nhếch một nụ cười lạnh, không quay đầu lại, trực tiếp lên tiếng: “Chuyện này cô có thể yên tâm! Tôi không nhiều chuyện đến mức như vậy!” dứt lời, cũng không tiếp tục để ý đến Lãng Tiêu Vân liền rời đi.
Lăng Tiêu Vân đứng phía sau nhíu mày nhìn theo bóng lưng của A Thuật, nói không nên lời cảm giác lúc này! Cô có suy nghĩ rằng anh ta đang tức giận.
Nhưng nghĩ đến điều này, cô lập tức lắc đầu loại bỏ ngay suy nghĩ này, anh ta tức giận hay khồng
thì có liên quan gì đến cô chứ? Dù sao cũng chỉ là người tình cờ gặp mặt hai lần mà thôi!
Nghĩ đến đây, cô lập tức bước lên xe khởi động xe nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng trước khi khởi động xe ngược lại phát hiện một chiếc điện thoại đang được một bên.
Lăng Tiêu Vân nhíu mày, nghĩ đến đây có khả năng chính là điện thoại của A Thuật liền ngây người, quay đầu lại tìm anh ta thì sớm đã không thấy bóng người, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đem điện thoại của hắn bỏ vào
trong túi của mình.
Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra đêm nay, Lãng Tiêu Vân vậy mà lại nghĩ đến cảm giác khi ở bên A Thuật, kích thích, phóng đãng, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi thì cô đã không còn cách nào quay đầu được.
Nghĩ đến đây, cô liền nhanh chóng khởi động xe rời khỏi nơi này, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Trong bệnh viện lúc này,
Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên hai người. Hạ Tử Hy cảm giác có chút ngại ngùng khi cùng Mục Cảnh Thiên ờ chung một gian phòng, chính là nói không nên lời cảm xúc ngượng ngùng cùng kỳ quái, cho nên trước khi Mục Cảnh Thiên nghỉ ngơi, cô cũng không cách nào ngủ được, chỉ có thể ngồi một bên chăm chú xem sách. Còn về vấn đề có xem được chữ nào hay không, bản thân cô cũng không biết rõ. Tầm mắt của Mục Cảnh Thiên vẫn luôn hướng về phía cô, chưa từng rời đi.
Cuối cùng, Hạ Tử Hy có chút không nhịn được, quay đầu lại nhìn anh ta: “Mục Cảnh Thiên, anh cứ liên tục nhìn tôi làm gì?”
Nhận thấy tầm mắt của cô cuối cùng cũng nhìn về phía mình, Mục Cảnh Thiên lên tiếng: “Tôi đói rồi!”
Hạ Tử Hy:
Khi nghe thấy câu nói này của anh ta, Hạ Tử Hy nhíu mày, cuối cùng nhịn không được lên tiếng: “Mục Cảnh Thiên, thu lại những suy nghĩ dơ bần của anh cho tôi! Đây là bệnh viện!” Hạ Tử Hy nhìn
anh ta cảnh cáo.
Nhìn biểu cảm của cô, Mục Cảnh Thiên rốt cuộc không nhịn được bật cười thành tiếng: “Hạ Tử Hy, cô có phải đã suy nghĩ quá nhiều rồi hay không? Tôi nói tôi đói chính là muốn ăn đồ ăn, cô nghĩ đi đâu vậy hả?”
Hạ Tử Hy:
Không nghĩ đến Mục Cảnh Thiên lại có ý này, khuôn mặt Hạ Tử Hy đột nhiên ửng đỏ: “Ai kêu anh khồng nói rõ ràng chứ!”
“Là do cô tự suy nghĩ lệch lạc
thôi!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói.
Hạ Tử Hy: cô hiện tại lười biếng cùng anh ta tranh cãi, đơn giản lựa chọn im lặng.
“Hay là nói, cô đang hy vọng tôi làm gì với cô?” Mục Cảnh Thiên đột nhiên trêu chọc, ánh mắt thâm sâu, lúc này sáng lấp lánh.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy quay đầu lại nhìn anh ta mỉm cười: “Khồng có, là do tôi suy nghĩ quá nhiều, như vậy đã được chưa?” vừa nói, liền quay đầu lại tiếp tục xem sách.