Chương 392: Thế nào? Anh không muốn sao?
Nghe đến đây, A Thuật nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt nhìn sang Lãng Tiêu Vân nói: “Cô có biết rằng, điều đàn ông tối kỵ nhất chính là gì không?”
“Cái gì?”
“Chính là trước mặt một người đàn ông nói anh ta khồng bằng một người đàn ông khác!” A Thuật nhấn mạnh từng chữ, đôi mắt hẹp dài nheo lại.
Nghe vậy, Làng Tiêu Vân cũng mỉm cười nói: “Tôi cũng chỉ là nói
Sự thật mà thôi!”
Lăng Tiêu Vân vừa dứt lời, lúc này A Thuật đột nhiên trờ người áp sát đến, tay nhấn vào tay vịn, ghế xe lập tức bật ra phía sau, lúc này A Thuật liền nhanh chóng áp lên người của cô.
Không gian trong xe vốn không quá lớn, hai người lại chồng lên nhau như thế này càng khiến không gian trờ nên chật hẹp, nhưng cũng không ảnh hường đến hành động của A Thuật.
“Vậy điều cô muốn nghe là gì? Muốn nghe tôi nói bao cô? Muốn
ngủ với cô?” A Thuật nhìn Lãng Tiêu Vân hỏi, ngữ khí mặc dù bức người, nhưng lại nói không nên lời cảm giác bá đạo. Ngay giây phút này, Lãng Tiêu Vân hi vọng có một người đàn ông bá đạo đủ sức khống chế được cô.
Lăng Tiêu Vân nằm trên ghế nhìn A Thuật đang đè trên người cô, có một chút rung động, cả người đều không ngừng nóng lên.
“Thế nào? Anh không muốn sao?” Lăng Tiêu Vân nhướng mày hỏi, đôi mắt hiếp lại nhìn anh ta một cách sâu kín.
Ánh mắt này không còn nghi ngờ nữa chính là lời mời gọi hắn.
A Thuật nếu như không có bất kỳ hành động nào khác, e rằng câu nói tiếp theo của Lãng Tiêu Vân chính là nói hắn không phải đàn ông!
“Đúng, tôi rất muốn, rất muốn ngủ vói cô!” vừa nói, A Thuật liền trực tiếp hôn lên môi cô. Không giống như những nụ hôn nam nữ bình thường, động tác có phần điên cuồng, A Thuật rất bá đạo, từ trước đến giờ trên phương diện này hắn vẫn luôn thích kích thích.
Một mặt hôn Lãng Tiêu Vân, bàn tay cũng không rảnh rỗi, lập tức xé quần áo của cô, hung hăng nhào nắn hai khối thịt trước ngực.
Lăng Tiêu Vân trong khoảnh khắc như bị đốt cháy, nhưng cô cũng không từ chối, khi A Thuật áp sát lên người cô, cô cũng vươn tay ôm chặt lấy hắn, hai người chen chút trong một không gian chật hẹp, kẻ trên người dưới, kích tình tứ phía.
Trải qua một lúc sau, A Thuật liền vươn tay cởi sạch quần áo trên người Lãng Tiêu Vân, chỉ để lại
nội y màu đen bên trong. Cơ thể của Lãng Tiêu Vân cũng được xem như không tồi, cũng đủ khiến người khác khi nhìn thấy có những suy nghĩ không nên có.
A Thuật nhìn ngắm cô, khóe môi nhếch lên nụ cười tà. Lăng Tiêu Vân nhìn anh ta, đôi má ửng đỏ, ánh nhìn câu hồn quyến rũ, giống như cô đang rất hài lòng khi phơi bày thân thể của bản thân trước mặt hắn, hơn nữa còn có chút tự hào.
Hai người đối mắt nhìn nhau, A Thuật lại vươn người lên phía trước ngấu nghiến hôn lấy cô; lần
này còn thêm chút cắn xé trên đôi môi.
Lăng Tiêu Vân cũng vô cùng phối hợp, khi hắn ta sờ soạng trên cơ thề cô nhịn không được rên rỉ.
“Mèo hoang nhỏ, tôi càng thích dáng vẻ hoang dã của cô hơn!” lúc này, A Thuật mê hoặc, giọng trầm thấp lên tiếng, nhưng lại giống như kẻ đi dẫn dắt linh hồn của người trong đêm đen, khiến cho người khác kiềm lòng không được muốn đi theo hắn.
Lăng Tiêu Vân bị đè dưới thân hắn, nghe câu nói này của hắn, chỉ cảm thấy bên trong như có một luồn điện đang chạy khắp người.
“Đừng kiềm chế bản thân; có đôi khi cảm giác phóng đãng càng khiến cô càng sa vào hơn!” A Thuật liên tục dụ dỗ nói.
Sau đó, giây kế tiếp Lãng Tiêu Vân liền lật người, ngồi trên người A Thuật. Nhìn từng động tác này của cồ, A Thuật hài lòng cười nói: “Đúng vậy, tôi chính là thích dáng vè này của cồ…”
Lăng Tiêu Vân ôm chặt hôn lấy anh ta. A Thuật ngồi trên ghế cũng hôn đáp trả lại, đồng thời hai tay sờ soạng khắp người cô. Lăng Tiêu Vân vươn tay cởi y phục trên người hắn, khi nhìn thấy cơ bắp rắn chắc của A Thuật, nỗi khát khao trong lòng càng dâng lên.
Cô hôn lên từng tấc da thịt của hắn, bàn tay thì lướt xuống muốn tháo dây lưng. A Thuật im lặng ngồi trên ghế, bàn tay đặt trên eo cô, im lặng chờ đợi hành động của cô.
Sau đó, khi chạm phải vật cứng
nhô lên bên dưới, Lăng Tiêu Vân đột nhiên sửng người, trong khoảnh khắc không biết nên làm như thế nào.
A Thuật ngồi im quan sát biểu cảm cứng ngắc của cô, ánh mắt sâu thẳm chăm chú quan sát từng thay đổi nhỏ trên khuôn mặt, giống như đang chờ đợi bước tiếp theo cô sẽ làm như thế nào.
Nhưng thời gian trôi qua rất lâu, Lăng Tiêu Vân ngược lại khồng có bất kỳ hành động nào.
A Thuật nhìn cô hỏi: “Thế nào?
Như thế nào không tiếp tục nữa
rồi?”