Chương 390: Muốn bao tôi?
Dứt lời, cô quay đầu sang nhìn
người đàn ông đó cảnh cáo: “Bà đây không có hứng thú, hôm nay tâm trạng bà không tốt, tốt nhất cách xa một chút!”
Nghe câu nói này của Lãng Tiêu Vân, người đàn ông kia nhếch môi nói: “Không nghĩ đến người đẹp đây lại là một cô gái có tính khí nóng nảy!”
“Nếu còn nói thêm lời nào, thì đừng trách tôi cho anh biết như thế nào gọi là tính khí nóng nảy!” Lăng Tiêu Vân nhìn người đàn ông đó nhấn mạnh từng chữ. Hoặc có lẽ cũng nhờ tác dụng của rượu, hoặc cũng vì bình thường vênh váo đã quen, nên Lăng Tiêu Vân một chút cũng không ý thức được nguy hiểm.
Giây kế tiếp, người đàn ông đó liền trực tiếp xong lên, ôm lấy Lăng Tiêu Vân. Anh ta không tính là xấu xí nhưng cũng không tính là người có vẻ ngoải, chính là nhìn giống như kẻ chuyên lăn lộn ngoài xã hội.
“Tôi đây chính là thích người có tính nóng nảy!” người đó nhìn Lăng Tiêu Vân nói, dục vọng trong mắt thể hiện rõ ràng nhất định phải thu phục cô đến tay!
Lăng Tiêu Vân nhướng mày nhìn anh ta: “Buông tôi ra!” giãy giụa trong chốc lát, nhưng người đó ôm rất chặt cô vào lòng, căn bân không cách nào thoát được.
“Tôi nói, buông tôi ra!”
“Nếu như đã đến noi này chuốc say, không bằng phóng khoáng một chút, tôi nhất định sẽ khiến cô cảm thấy vui vẻ!” Người đàn
Ông đứng trước mặt cô nhếch môi cười tà.
Nhìn dáng vẻ kinh tởm của anh ta, nếu so với Mục Cảnh Thiên thì thật kém xa.
Bất kể là tướng mạo, vẻ bề ngoài hay khí chất, tất cả so với Mục Cành Thiên đều giống như giữa trời với đất. Không, chính xác mà nói, dù cho đặt bọn họ ờ cùng một chỗ để so sánh cũng chính là một sự sỉ nhục đối với Mục Cảnh Thiên.
Lãng Tiêu Vân nhếch môi cười châm chọc, nhướng mày lười
biếng nhìn hắn ta nói: “Muốn bao tôi?”
Người đàn ông đó nhướng mày, không chút né tránh nói: “Tất nhiên!”
Lăng Tiêu Vân cười lạnh, cầm lấy ly bia trên quầy bar, trực tiếp đổ trên thân người đàn ông đối diện.
“Muốn bao tôi, vậy phải xem anh có tư cách hay không đã, nhưng với loại đàn ông có vè ngoài xấu xí như anh, tôi đúng là lần đầu tiền mới thấy!” vừa nói, liền nâng ly bia trên quầy bar hất lên người đàn ồng đó.
Không cần phải nói cũng biết sắc mặt người đàn ông đó đột nhiên biến sắc, nghiêm trọng phát ra khí lạnh, câu nói vừa rồi của Lăng Tiêu Vân quả thật chính là trắng trợn đả kích và sỉ nhục hắn: “Cô nói cái gì?” người đàn ông lạnh nhạt hỏi.
“vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao? Anh không đủ tư cách!” vừa nói, Lăng Tiêu Vân liền vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh ta.
Giây kế kiếp, người đàn ông đó khồng nhịn được, trực tiếp tát thẳng vào mặt Lãng Tiêu Vân.
Lần đầu tiên, có người phụ nữ xì nhục hắn như vậy!
“Người phụ nũ’ đê tiện này, cô thì tốt đẹp đến đâu chứ; đã đến chốn này rồi còn giả vờ đơn thuần cái gì chứ!” Người đàn ông đó hung hăng nói.
Lăng Tiêu Vân cũng đã uống không ít rượu, cái tát này đánh tới khiến cho cô có chút choáng váng, sau khi khôi phục tinh thần, liền nhìn anh ta, có chút không tin được lên tiếng: “Anh vậy mà dám đánh tôi? Anh có biết tồi là ai không?”
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có bất kỳ ai dám động tay với cô.
“Tôi cần gì quan tâm đến cô là ai; đây là địa bàn của tôi, cô tốt nhất ngoan ngoãn một chút!” Người đàn ông nhìn cô nhấn mạnh từng chữ cảnh cáo.
Nghe đến đây, Lăng Tiêu Vân có chút bất mãn, sau đó hung hăng cầm lấy bình rượu trên quầy bar hét lên: “Anh cho rằng tôi là người dễ bị kẻ khác ức hiếp sao?”
Vừa nói, cũng không biết lấy dũng khí từ đầu, liền cầm chai
rượu đánh lên thân người đàn ông đứng trước mặt. Nhưng hành động của Lăng Tiêu Vân, đối phương căn bản không đề vào mắt. Sau đó, hai người liền động tay động giân, giây kế tiếp, đột nhiên có người tóm lấy bàn tay của người đàn ông kia, còn Lăng Tiêu Vân nắm bình rượu trong tay, nhanh chóng đánh lên người anh ta.
“A…” người đàn ông đó hét lên một tiếng đau đớn.
Khi nghe thấy âm thanh này, tất cả mọi người xung quanh đều sửng sờ, tự động lùi ra sau quan
sát một màn này.
Những người đang đứng trong góc phòng, sau khi nhìn thấy một màn này liền nhanh chân xông đến, lúc này quán bar một mành hỗn loạn, Lãng Tiêu Vân cũng không rõ tình huống trước mắt, hơn nữa lúc này lại còn đột nhiên xuất hiện một người đàn ông!
Đều không kịp nói với nhau lời nào, giây kế tiếp, người đàn ông kia liền kéo tay Lãng Tiêu Vân chạy ra bên ngoài.
LÚC này có người xông lên phía trước cản hai người bọn họ lại, người đàn ông đó một chân liền đá bay người phía trước, kế tiếp có một đám người xông lên, anh ta đều nhanh chóng giải quyết dửt điểm.
Nhưng cho dù công phu của anh ta có tốt đến đâu đi chăng nữa, nhưng một mình không thể thắng kẻ địch đồng, điều này anh ta tự khắc hiểu rõ, sau đó liền cố gắng tốc chiến tốc thắng, Lãng Tiêu Vân không biết tình huống trước mắt như thế nào, đôi mắt chớp liên tục nhìn về phía người đàn ông đó, chỉ thấy anh ta vô cùng
anh tuấn quật ngã đối thủ. Càng nhìn càng thấy quen mắt, nhưng vẫn không nhớ đã gặp ở đâu. Ngay khi cô vẫn đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình, người đàn ông đó sau khi quật ngã người xuống đất, lại một lần nữa nắm chặt lấy tay cô, kéo chạy ra bên ngoài.
“Chiếc xe nào là của cô?” người đàn ông hỏi Lăng Tiêu Vân, ngũ quan anh tuấn, mang theo chút bất kham ngang ngạnh.
Lăng Tiêu Vân đưa tay chỉ về chiếc xe màu trắng, sau đó cả hai người chạy về phía chiếc xe,
nhanh chóng khởi động rời khỏi quán bar.