Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 347: Cậu từ khi nào đâ trở thành người lề mề chậm chạp như vậy chứ?




Hạ Tử Hy ngược lại xem như không có việc gì nói: “Tôi hiện tại so với tản tật có gì khác biệt chứ?"
“Thật ra còn có một cách nhanh hơn!" Mục Cánh Thiên mờ lời.
Hạ Tứ Hy chớp mắt nhìn anh ta: “Biện pháp gì?"
Giây tiếp theo Mục Cảnh Thiên cũng không tiếp tục nhiều lời, mà trực tiếp dùng hành động thể hiện, bước qua trực tiếp ôm lây Hạ Tử Hy dang ngồi trên giường.
“Này, anh đang làm gì vậy?" Hạ Tứ Hy kinh ngạc hét lên.
Mục Cánh Thiên gần như nhẹ nhàng bể cò vào lỏng: “Chuyện này không phải cảng dơn giản hơn sao!” vữa nói, liền bước chân hướng về phía phòng vệ sinh.
Không biểt vì sao, khuôn mặt Hạ Tủ' Hy đột nhiên ừng đò.

Không biết vì sao, khuôn mặt Hạ Tù’ Hy đột nhiên ứng đó. Cò hiện tại phái lâm vào bước đường muốn đi vệ sinh cũng cẩn người khác đến bế hay sao?
Hạ Từ Hy cảm thấy bản thân thật sự muốn phát điên rồi. Nhưng cô hiện tại chí có thế nhẫn nhịn, không dám nói bất cứ điều gi!
Khi bước đến nhà vệ sinh, Mục Cánh Thiên trực tiếp đề cô đứng xuống, nhưng lại không hê cổ ý bước ra ngoài.
Hạ Tứ Hy nhìn anh ta nhíu mày, sau đó đưa mắt ra hiệu, nhưng Mục Cảnh Thiên chính là cố ý không nhin thấy, ngược lại nhin cô khiêu khích nói: “Thể nào? Có cần tôi tiếp tục giúp đỡ hay không?” vừa nói. liền nhướng mày nhìn Hạ Từ Hy, ánh mắt trêu chọc mò’ ám khiến cho cô hung háng trừng mắt nhìn lại.
“Không phiền Mục tồng giúp đờ, khi ra ngoài nhớ đóng cửa lại, càm ơn!" Hạ Từ Hy nói.
Nhìn dáng vè lúc này cùa Hạ Từ Hy. Mục cảnh Thiên ngược lại chì cười trêu chọc: "Nểu như cần thì đều có thể gọi tõi bất kỳ lúc nào!" vừa dứt lời

liền nhếch một nụ cười mê hoặc lên sau đó bước ra ngoài.
Nhìn dáng vẽ gợi đòn cúa anh ta, Hạ Tứ Hy vừa tức giận vừa không có biện pháp nào.
Lúc này, bên ngoài phòng bệnh.
Lãng Tiêu Vân đứng bèn ngoài, khi nghe thấy những lời này sắc mặt không thể kìm được mà trầm xuống, vốn dĩ cô muôn bước vào, nhưng không nghĩ đển bên trong lại truyền ra cuộc nói chuyện cùa hai người bên trong, sau dó bước chân như bị hóa đá, chết đứng tại chỗ. sắc mật vô cùng khó coi.
Không nghĩ đển, hai người bọn họ lại phát triển dển bước này...nghĩ đến chuyện này, Lãng Tiêu Vân nấm chặt bân tay lại. Hạ Tử Hy, tỏi tuyệt đối sẽ không bao giờ đề cô cướp di Mục cành Thiên. Cho dù phái trà giá đắt ra sao, tôi cũng tuyệt đổi không cho phép! Nghĩ đển điều này, cô lập tức rút điện thoại gọi đến một số điện thoại.
Mục Cánh Thiên đang đứng bên ngoài chờ, lúc

này điện thoại trong tay vang lên, khi nhìn thây số điện thoại người gọi đến liền trực tiếp nghe máy.
“Alo, thể nào rồi? Đâ kiếm tra ra đu'Ọ'c chưa?' Mục Cảnh Thiên trực tiềp hỏi.
Dẩu dây điện thoại bên kia vẫn là giọng nói lười biếng cùa Huống Thiên Hựu: “ừ. điều tra được rồi. Tốn bao nhiêu công sức mói tìm ra đấy!"
“Là ai?” Mục cảnh Thiên hỏi, dối với lời than thờ tốn bao nhiêu công sức mới tìm được thông tin cùa Huống Thiên Hựu. hắn xem như không có chuyện gì; đối với Huống Thiên Hựu mà nói chí cẩn một cuộc điện thoại liền có thề giải quyết được vắn đề, nhiều lời như vậy cũng chì vi muốn hắn ghi nhó' ân tình lần này cúa hắn mà thôi.
“Vậy trưó'c khi nói lên cái tên này, cậu vẫn nên chuần bị tâm lý trước đi!" Huống Thiên Hựu nói.
“Cậu từ khi nào đâ trở thành người lề mề chậm chạp như vậy chứ?" Mục Cành Thiên hỏi ngược lại.
“ĐM. tói đây chinh là suy nghĩ đến trái tim của cậu đấy! Huống Thiên Hựu nói.

“Nãng lực chịu dựng của trái tim tôi vẫn còn tốt. đừng nói là người khác, cho dủ chính lả cậu thì cũng không có vấn đề gì!" Mục Cảnh Thiên nói.
Nhắc dến chuyện này, Huống Thiên Hựu cười lớn: “Được thôi, vậy minh nói cho cậu biết, người đó chính là Lăng Tiêu Vân!"
Khi nghe thấy cái tên này, Mục Cảnh Thiên không có một chút phán ứng, giống như sớm đã đoán trước dược.
“Mặc dù khi cô ta gọi điện thoại cho ký giả không xưng tên, nhưng lòng hiếu kỳ cúa bọn họ quá nặng, cho nên dặc biệt điều tra số diện thoại, thi phát hiện chinh là Lãng Tiêu Vân!" Huống Thiên Hựu nói.
Mục Cánh Thiên cầm chắc điện thoại trong tay, mất một lúc lâu sau mới trà lời: "Được, minh biết rồi!" sau đó, trực tiếp ngắt ngang điện thoại.
Không nghĩ đến thật sự lã cô ấy!
Hạ Tử Hy từ nhà vệ sinh bước ra, vẫn là do Mục Cảnh Thiên bể có. Khi nhìn thấy sắc mặt Mục Cánh Thiên không được tốt lắm, Hạ Tứ Hy nhíu

“Nãng lực chịu dựng của trái tim tôi vẫn còn tốt. đừng nói là người khác, cho dủ chính lả cậu thì cũng không có vấn đề gì!" Mục Cảnh Thiên nói.
Nhắc dến chuyện này, Huống Thiên Hựu cười lớn: “Được thôi, vậy minh nói cho cậu biết, người đó chính là Lăng Tiêu Vân!"
Khi nghe thấy cái tên này, Mục Cảnh Thiên không có một chút phán ứng, giống như sớm đã đoán trước dược.
“Mặc dù khi cô ta gọi điện thoại cho ký giả không xưng tên, nhưng lòng hiếu kỳ cúa bọn họ quá nặng, cho nên dặc biệt điều tra số diện thoại, thi phát hiện chinh là Lãng Tiêu Vân!" Huống Thiên Hựu nói.
Mục Cánh Thiên cầm chắc điện thoại trong tay, mất một lúc lâu sau mới trà lời: "Được, minh biết rồi!" sau đó, trực tiếp ngắt ngang điện thoại.
Không nghĩ đến thật sự lã cô ấy!