Thật ra chuyện này, chỉ cần suy đoán một chút liền có thể đoán được, nhưng Huống Thiên Hựu bọn họ đều biết rằng, với loại người giống như bọn họ, nếu như không tận mắt thấy chứng cứ thật sự thì không cách nào thuyết phục được bản thân.
“Bớt nói nhảm, cho cậu thời gian một ngày điều tra chuyện này!”
“Chỉ cân mười phút là đủ!”
“Được, mình chờ tin cậu!” dứt lời, trực tiếp cắt ngang điện thoại.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên đứng ngoài cửa phòng suy nghĩ một lát, sau đó trực tiếp bước vào bên trong.
Anh ta vừa rời khỏi chưa đến năm phút, liền bước vào. Hạ Tử Hy chớp mắt nhìn hắn nói: “Đồ ăn anh mua đâu?”
“Lát nữa sẽ được mang đến!”
Hạ Tử Hy như thế nào lại quên mất, trên đời này còn có một thứ gọi là đồ ăn nhanh.
Hơn nữa, loại người giống như Mục Cảnh Thiên, làm sao có thể đích thân đi mua được, bất kể muốn ăn gì chỉ cần gọi người giao đến là được.
Hạ Tử Hy đặc biệt cảm thấy cạn lời, nhưng lại không thể nói ra điều gì.
Không lâu sau, Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân cùng quay trở lại, cũng không biết Mục lão thái thái đã nói gì với hai người bọn họ, chỉ cảm thấy tâm trạng lúc này của hai người không hề kém như lúc vừa mới đến.
“Tiểu Hy, con ngoan ngoãn nghỉ ngôi, tối nay mẹ sẽ đến thăm con!” Hứa Vy Nhân nói.
“Không cần đâu mẹ, con cũng không mắc phải bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là gãy xương nhẹ mà thôi, không cần người ở bên đâu!”
“Nhưng...”
“Mẹ Tiểu Hy à, cháu yên tâm, ta đã sai người mời y tá riêng, tuyệt đối đảm bảo Tiểu Hy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, sẽ không chịu chút ủy khuất nào đâu!” Mục lão thái thái lựa lời nói.
Nếu như Mục lão thái thái đã nói như vậy, Hứa Vy Nhân lúc này mới trở nên yên tâm một chút, gật đầu đồng ý, sau đó cùng Hạ Tử Hy hàn huyên thêm vài câu lúc này mới rời khỏi.
Hai vợ chồng Hạ thị vừa rời khỏi, lúc này Nhược Lâm mới lên tiếng: “Mẹ, người cũng nên về nhà nghỉ ngơi rồi, đã vất vả cả ngày hôm nay rồi!”
“Được, được, được chúng ta về thôi!” dứt lời Mục lão thái thái nhìn sang Hạ Tử Hy: “Tiểu Hy, con nghỉ ngơi cho tốt, ngày khác bà nội lại đến thám con!”
Vừa nói vừa nhìn sang Mục Cảnh Thiên: “Nhớ chăm sóc tốt cho Tiểu
Hy!”; vừa nói dứt lời Mục lão thái thái cũng rời khỏi.
Chính vào ngay lúc này, từ ngoài cửa bước vào một bỏng người, còn ôm lấy một bó hoa thật lớn.
“Xin hỏi Hạ Tử Hy tiểu thư có ở đây không?”
“Chính là tôi!” Hạ Tử Hy trả lời.
“Tôi là trợ lý của Huống tổng, đối với việc bị thương của cô, Huống tồng chúng tôi cảm thấy vô cùng xin lỗi, cũng vì anh ấy vẫn còn việc bận phải giải quyết cho nên không thể đích thân đến đây được, cho nên đặc biệt kêu tôi đến tặng bó hoa này cho cô, ngoài ra còn có chút đồ án biểu thị ý xin lỗi!”
Huống tổng?
Khi nghe đến hai chữ này, Hạ Tử Hy có thể thấy rõ ràng bóng lưng của
Mục lão thái thái có chút chấn động, sau đó bà nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng hiện tại cô không có tâm tri để quan tâm những chuyện như vậy, nhìn người trợ lý kia, Hạ Tử Hy hỏi: "Huống tổng là?"
“Tồng giám dốc Tập doàn Hoa Vũ!”
Nghe đến đày, Hạ Tứ Hy cuối cùng cũng hiếu rõ.
“Được, cảm ơn!"
Trợ lý dưa hoa đến cho Hạ Từ Hy, sau dó vỗ tay, lúc này tẩt cả mọi người trong phòng có cơ hội tận mắt chứng kiến một màn hoành tráng như sau.
Một vài người bất dầu tiến vào, có người trong tay cầm hoa tươi, có người trong tay cầm theo thức ăn, rất nhanh tiến vào sắp xểp đế trên bàn. Hạ Tứ Hy ngây ngốc nhìn cành tượng trước mắt. Sau dó trợ lý tiến lén nhìn Hạ Tử Hy nói: "Hạ tiểu thư, Huống tổng chúng tôi nổi nếu như anh ây có thời gian nhất định sẽ đến thảm có; nếu như không còn việc gì khác vậy tôi xin phép đi trước!"
“Đợi đã!"
“Hạ tiểu thư còn chuyện gì khác sao?" trọ’ lý nhìn Hạ Tứ Hy nói.
Hạ Tử Hy: "...giúp tôi chuyển lời cảm ơn đến Huống tống!”
Trợ lý sứng sốt, sau đó gật đầu: “Được, tôi biết rồi!”; sau dó liền nhanh chóng rời khỏi.
Nơi này vốn dĩ là bệnh viện, tặng hoa tươi không có gì sai. nhưng còn mang đồ ân đến thì...Nhìn những món đồ được mang đển đều được gói lại, vừa nhìn liền biểt là những món ăn phương Tây.
Lúc này, Hạ Tử Hy ôm bó hoa, ngước mắt lên nhin Mục Cảnh Thiên: "Thật ra, chì cẻn một câu nói của anh, Huống tống nhất định sẽ dẹp yên tin tức này, nhưng tại sao anh lại không làm như vậy?"
Nhắc dển chuyện này, Mục cành Thiên tất nhiên cùng có vài phần chột dạ. Mặc dù chuyện này do bà nội đứng sau sắp xếp, nhưng hắn cũng âm thầm thừa nhận, hắn một chút cũng không muốn thanh minh tin tức, phải nói rằng Mục Cảnh Thiên vô cùng hưởng thụ những tin dồn bát quái giữa hắn và Hạ Tứ Hy.
"Chuyện nãy...cô cho rằng còng ty giải tri là do tỏi mớ hay sao? Lần trước đã nhờ vá người ta một
lần rồi, không lẽ lần này cô lại muốn làm phiền người ta nữa hay sao?
“Huống hồ, công việc cúa người ta vốn dĩ chính là như vậy. cũng cần phải kiếm tiền, tồi làm sao có thể ngàn càn được chứ?" Mục Cành Thiên nói.
Vừa nói, anh ta bước sang một bên xem xét những món đồ Huống Thiên Hựu mang đến, khi vừa quay lưng lại với Hạ Tứ Hy; khóe môi không kiềm được nhếch lên nụ cười.
Hạ Tử Hy nhíu mây, cứ cảm giác có chỗ nào không ốn lấm, nhưng lại không nói nên lời, suy nghĩ một lát sau đó nói: “Mục cảnh Thiên, chuyện này có phải hay không do anh cố ý gây ra?"
“Cái gi cố ý?"
“Ký giả lả do anh tìm đến đúng không? Sau đó thổi chút gió thối phồng chuyện cúa hai chúng ta!" Hạ Tử Hy nhìn anh ta hòi.
Nếu không những chuyện xáy ra liên tiếp như vậy cũng thật quá trùng hựp đi. hơn nữa Mục cảnh Thiên cũng không có ý mở cuộc họp báo ký giả: còn khoanh tay đứng nhìn cho tin tức thị phi tung
bay ngập trời như vậy.
Nghe câu hỏi này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhíu mày nhìn cô nói: “Hạ Tứ Hy, tôi có nhàm chán dền vậy không?”
Hạ Tứ Hy thật sự muốn trá lởi rằng có.
Nhưng cô dám cá rằng, nếu như cỏ nói ra, chi sợ rằng Mục Cảnh Thiên cũng lập tức xông đển bóp chết cô! Suy nghĩ trong chốc lát. Hạ Từ Hy liền lên tiểng: "Tốt nhất là không phải!"
Nếu như là thật...thi cô cùng không có biện pháp nào!
Nhìn bộ dạng cúa Hạ Tử Hy, Mục Cánh Thiên trợ mắt nhin cô. sau dó xoay lưng lại xem xét những món đồ ăn đu'Ọ'c mang đến.
Tên nhóc Huống Thiên Hựu nảy rõ ràng xem noi này như nhà của mình rồi!
Lúc này, ngoài cứa lại có người gõ cứa: "Xin chào, cho hỏi Mục tồng có ở đây không?”
Nghe thấy giọng nói vang lên ngoài cứa. Mục
Cành Thiên trực tiếp bước ra, một phút sau, Mục Cánh Thiên cầm đồ ăn bước vào.
“Đồ ăn đến rồi đây!" Mục Cánh Thiên nói, sau đó cầm dồ án dặt trước mặt Hạ Tù' Hy.
Những đồ hắn mua chú yếu là các loại cháo.
Hạ Tứ Hy nhìn hắn nghi hoặc hỏi lại: "Chỉ có những thứ này?"
Mục Cảnh Thiên gật đẩu: "Đúng vậy!"
“Tại sao chí toàn là cháo?"
“Cô không phải lả bệnh nhản hay sao? Bệnh nhãn phái ăn cháo mới tốt!" Mục Cánh Thiên nói.
Nhin dáng vè của anh ta, Hạ Tử Hy nhíu mày hỏi: “Mục Cành Thiên, có phải anh xem quá nhiều phim truyền hĩnh tám giờ rồi hay không?"
“Có ý gì?"
“Anh có phải xem trên truyền hình, mỗi khi có người bệnh thi chì cần ăn cháo là được?" Hạ Tử Hy hói.
“Anh có phải xem trên truyền hình, môi khi có người bệnh thi chi cần ãn cháo là được?" Hạ Tử Hy hỏi.
Hạ Tử Hy vừa dứt lời. vốn dĩ cho rầng Mục cảnh Thiên sau khi nghe xong sẽ tức giận bỏ đi. nhưng không nghĩ rằng anh ta vậy mà lại ngây thơ nhìn cô hỏi lại: “Chầng lẽ không phải như vậy sao?”
Giây phút này, Hạ Tử Hy có cám giác nhức đầu hoa mắt. Thl ra loại người tinh anh như Mục cảnh Thiên, cũng có lúc phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy! Nhin khuôn mặt ngờ nghệch cùa Mục Cánh Thiên, Hạ Tứ Hy nhất thời khõng nhịn được bật cười ra tiếng, cười ngả nghiêng trên giường bệnh. Nhưng nụ cười nãy cùa cỏ đối với Mục Cánh Thiên, hoàn toàn chính là đang cười chế giễu hắn.
“Cô đang cười cái gì?” Mục cảnh Thiên nhìn cô không vui nói.
Hạ Tử Hy lắc đầu nói: “Mục tồng, anh thật sự lã không ăn khói lứa nhân gian! Ha ha ha..."
Mục Cành Thiên cũng lã lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tứ Hy cười thành bộ dạng như vậy, không gióng
như trước đây, bất kể làm chuyện gi hoặc là nờ nụ cười như thế nào cũng đều tạo cho người khác một cảm giác vô cùng bình thản, tự nhiên, nhưng hiện tại thi...cám xúc một lời khó nói hết đang lượn lờ trên tim hắn.
“Có gì đáng cười hay sao? Ăn cháo có gì không tốt chứ? Nếu cô không ăn thì cứ vứt đi!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền có ý cầm lèn đem vứt đi.
“Ây, đợi đã!" lúc này, Hạ Từ Hy lập tức ngừng cười, vươn tay ngăn cản lại Mục Cành Thiên; “Vất cái gì mà vất? Không biết như vậy là lãng phí hay sao!"
“Nhìn dáng vè chè bai của cỏ, còn ãn cái gi nữa!” Mục Cánh Thiên bất mãn lên tiếng.
“Tỏi không chè bai, tôi chì cảm thấy...phát hiện ra anh như vậy cũng có chút đáng yêu!" Hạ Từ Hy nhìn Mục Cánh Thiên cười nói.
Đây cũng là lần đầu tiên, cô đối diện với Mục Cánh Thiên lại nó' ra nụ cười như vậy. Có điều lời này nghe như thế nào thì Mục Cảnh Thiên cũng cảm giác như không phải đang khen ngợi hấn, dủ cho Hạ Tứ Hy cười chân thành đến đâu đi chăng
nữa.
Sau đó. Mục Cảnh Thiên nhướng mày nhìn cô: “Hạ tiếu thư, cô hiện tại đang trêu đùa tòi hay sao?"
“Chỗ nào là trêu đùa chứ? Tôi đây là đang khen ngợi anh!" Hạ Tử Hy đinh chính lại.
“Cô cũng thật là gợi cảm!" Mục Cảnh Thiên nhìn cô. ánh mắt chắc chấn lên tiếng, chính là một bộ dạng nếu như cô dám phản biện thì hẳn ta nhất định sẽ dùng lý lẽ cùa cô dể phàn biện lại.
Suy nghĩ cùa Mục cảnh Thiên. Hạ Tử Hy làm sao lại không biết được chứ?
Sau dó, cô liền từ bò việc tranh cãi bầng miệng với anh ta.
“Được rồi, tôi án đồ là được!’ Hạ Tứ Hy mở lời.
Nhin dâng vè vỉ muốn trôn tránh của cô mà quyết định ăn cháo, khóe mòi Mục Cánh Thiên nhếch lên một nụ cười chắc chắn, ánh mắt đen tựa bảo thạch đã bất giác ấn chửa không biết bao nhiêu tình cám bao dung trong đó.
LÚC này Hạ Tử Hy cũng bắt đẩu ăn, Mục cành Thiên cũng không tiếp tục nói thêm gi khác; xoay người hướng về phía ghế sofa, vươn tay mỏ’ những món đồ Huống Thiên Hựu mang đến, kinh ngạc nhướng mày; thì ra là món Ầu; sau dó hấn cũng liền ngôi xuống bất đầu phàn ăn cùa minh.
Hạ Tử Hy ngồi trên giường, nhìn thức ăn trên bàn. khi cỏ chuẩn bị ăn thi lại nhìn thấy món Tây trên bàn Mục Cảnh Thiên, không nhịn được kinh ngạc thốt lên, Huống Thiên Hựu vậy mà lại gừi món Âu đển bệnh viện. May mắn Mục Cảnh Thiên như đại gia ờ đây, nếu không bọn họ nhất định đã bị người khác đuối ra khói phòng bệnh.
Mục Cành Thiên ngồi bén ghế sofa, ãn uổng một cách tao nhã, dù cho ớ đây không phái là nhà hàng nhưng hắn vẫn luôn giữ vững phong thái hình tượng củng sự tao nhã của bản thân. Có điều. Hạ Từ Hy lại đặc biệt tán thường những món ăn trước mặt Mục Cánh Thiên.
“Mục Cành Thiên, anh thl ãn món Âu còn để người bệnh àn cháo hay sao?" Hạ Tử Hy nhìn anh ta cảm thán!
Nghe câu nói này cúa Hạ Tứ Hy, Mục Cánh Thiên
đại khái cũng đã hiều được ý của cô muốn gì.
Hắn một bôn cắt thịt bò. một bôn ngưór mắt nhìn cò: "Không nên sao? Người có bệnh ăn cháo là tốt nhất!” Mục Cảnh Thiên vô cùng từ tốn nói, vừa ăn vừa nhin dáng vè cực kỳ hâm mộ cúa Hạ Tử Hy, không thế không đắc ý trong lòng, chính là muốn cô hâm mộ!
Có bệnh? Khi nghe thấy hai chữ này; khóe môi Hạ Tử Hy nhịn không được co giật.
“Tôi ở đây đính chính một chút, chì là gãy xương nhẹ mà thôi, không phái là có bệnh!" Hạ Tứ Hy nhìn Mục Cảnh Thiên chỉnh lại từng chữ.
Mục Cảnh Thiên không cùng cô tranh cãi, sau dó vô cùng binh tĩnh lên tiếng: “Trên cơ bản thi không có gì khác biệt cá!"
Hạ Tử Hy:"...”
“Có điêu cô muốn nói gl thì cứ trực tiếp nói ra!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Nếu như tôi nhớ không sai thi nhửng món đồ này là tặng cho tôi!" Hạ Tử Hy nhìn anh ta nói.
Mục Cánh Thiên ngồi một bên, vừa ăn sau đó suy nghĩ một lát liền gật dầu: “Đúng vậy, sau khi xác định cô hiện tại không thể ăn, vi không muốn lẳng phí nên tôi chì đảnh giúp cô xù' lý thôi!" Mục cành Thiên nói.
Hạ Tử Hy vừa muôn lên tiếng phân bác thi Mục Cánh Thiên đột nhiên nhớ đến chuyên khác, sau đó nói: “Ò. không cần cảm ơn tôi đâu!"
Hạ Tứ Hy:
Vốn dĩ ăn đồ ăn cùa cô thi cũng không dáng nhắc đến đi, nhưng hiện tại nói những lời nảy: giống như Hạ Tủ’ Hy cồ thiếu nợ ân tình hắn vậy.
Bộ dạng mặt dày vô sỉ như vậy. cô cùng bái phục không thôi.
Bỏ đi, cô dù sao cũng không quá thích ăn, chì là nhìn thấy cỏ hiện tại chi có thế ăn cháo, còn Mục Cảnh Thiên ngược lại lại ngồi một bên án cá, ăn thịt, có chút không vui mà thôi.
Suy nghĩ một lát, Hạ Từ Hy cũng không còn cảm thấy bất mân nữa. Cho nên, liền cúi đầu án chén cháo trước mặt.
Thật ra Hạ Tứ Hy khá là thích án cháo, nguyên nhân đầu chính là vì dưỡng sinh, thứ hai chính là vi ưa thích; nếu rảnh rỗi thi vào buổi tối cô cũng sẻ lự mình nấu cháo. Chì là từ sau khi quen biết Mục Cánh Thiên, đã trỏ’ nên bận rộn đến mức không có thời gian nấu cháo.
Sau đó, cá hai người không ai tiếp tục lên tiếng. Cho nên trong phòng bệnh liền xuất hiện một tình cảnh như thể này. Hạ Từ Hy ngồi trên giường ãn cháo, Mục Cánh Thiên ngồi một bẽn tao nhã án
Khung cảnh này...dù như thố nào cũng cảm thấy đặc biệt quỷ dị. Đặc biệt là Mục Cánh Thiên, ăn uống vồ cùng hưởng thụ.
Nhưng, sau khi mọi thứ trớ nên yên tĩnh, hẳn nhìn Hạ Tử Hy án uống vô cùng ngon miệng, không nhịn đu'Ọ'c nhíu mảy.
Chỉ là một chén cháo có thể ngon đến mức nào chứ?
Tại sao lại cám giác như cò ăn rất ngon miệng. Mục Cảnh Thiên không nhịn được, nhíu mày khó hiểu. Lòng tõ mò hại chết người.
Lúc này dây, Mục Cảnh Thiên chậm rãi hướng về phía Hạ Tử Hy, nhìn chén cháo trước mặt cõ, sau đó nhíu mày: “Hạ Tử Hy, nếu như khỏ ăn, thì cô cũng không cần phải tỏ vẽ án uổng vỏ cùng hường thụ như vậy!"
Nghe lời này cúa Mục Cánh Thiên, Hạ Tứ Hy nhướng mắt khinh bỉ nhìn anh ta: “Mục tồng, cháo làm sao cõ thể khó ăn được chứ? Hơn nữa, đây là món ăn tốt nhất cho việc dưỡng sinh, tôi bình
hường cũng rất thích ãn cháo!”
“Nếu như đã thích như vậy, vậy thì tại sao vừa nãy lại cứ nhìn chằm chằm vào phần thịt bò beeísteak của tôi!" Mục Cành Thiên nhìn cô nói, ánh mắt ngầm quan sãt xem trong lời nói của cô có bao nhiêu phẩn thật giá.
“Tỏi quả thật không thích món Âu, nhưng cũng vi anh đang chiếm lấy món àn cùa tôi cho nên tôi mới bất mãn mà thôi!”
“Có điều anh muốn ăn thl cứ ăn!" Hạ Từ Hy nói.
Mục Cảnh Thiên:
Hạ Tứ Hy tiếp tục cúi đầu àn cháo, nhìn có vé vô cùng ngon miệng.
“Chảo rất ngon sao?" Mục cành Thiên nhìn Hạ Từ Hy hỏi.
Nghe câu nổi nãy, Hạ Từ Hy nhíu mày sau đó ngước mắt nhìn anh ta: “Mục Cánh Thiên, anh đừng nói với tôi. anh từ trước đển nay chưa từng ân chảo."
“Rất kỳ lạ hay sao? Nhìn cái món dính dính như vậy có thế là món ngon hay sao?” Mục Cánh Thiên nói, sau đó nhìn thú’ ờ trong chén, lộ ra biổu cám ghét bỏ,
Hạ Từ Hy khinh bì nhin anh ta: "Anh đúng là vi sinh vật cúa thế giới này, cháo là món án thuần khiết nhất trên thế giởi này, nhìn có vẻ dinh dinh như vậy thôi nhưng cũng vi như vậy mả ăn vào lại cảm thấy rất ngon!" vừa nói Hạ Tứ Hy tiếp tục ần cháo.
“Có người quy định nhất định phải ãn cháo không?" Mục Cánh Thiên bất mãn trừng mắt nhìn cô.
“Không có!" Hạ Tứ Hy nói, sau đó tiếp tục ăn cháo cùa mình.
Mục Cảnh Thiên đứng một bên nhìn dáng vẻ ãn uống ngon lành của cô, không nhịn được bước qua thăm dò: “Rất ngon sao?" hẳn lại hỏi tiếp một lần nữa.
“CÓ người quy định nhất định phải ãn cháo không?*' Mục Cánh Thién bất mãn trừng mắt nhìn cô.
“Không có!" Hạ Tử Hy nói, sau dó tiếp tục ản cháo cùa minh.
Mục Cảnh Thiên đứng một bên nhìn dáng vẻ ăn uổng ngon lành của cô, không nhịn được bước qua thăm dò: "Rất ngon sao?" hẳn lại hỏi tiểp một lần nữa.
Dáng vè này. nếu dồi thành bất kỳ ai cũng có thể nhận ra, hắn rất muốn ăn thứ.
Hạ Từ Hy nhìn anh ta: "Vậy anh có muổn thử không?"
“Cõ kinh tòm không?" Mục Cảnh Thiên hỏi ngược lại.
Hạ Tử Hy:"!!!", “Thôi thì anh cứ ăn món Âu của minh đi!” vừa nói, Hạ Từ Hy liền tiểp tục ãn cháo.
Lúc này. Mục cành Thiên lại từ trên bàn lấy một chiếc muỗng nhỏ, múc một chút cháo sau đó cho vào miệng.
Hạ Tử Hy ngây người.
Ai ngờ rằng Mục Cảnh Thiên sau khi ăn xong, chì gật đầu nói: “Mặc dù có ho'i nhạt, nhưng cũng không đến nồi dáng sợ như tôi tường tượng!'’ vừa nói, anh ta liền trực tiếp đón lấy chén cháo từ tay Hạ Tứ Hy, sau đó mang về ghế sofa.
Hạ Tử Hy ngồi trên giường, chớp mắt ngạc nhiên, sau đó không vui nói: "Mục Cánh Thiên, vậy tôi án cái gì?"
Lúc này, Mục Cành Thiên tao nhã bước dến trước ghế sofa, cầm lên thức ăn hắn đang ãn dỡ đưa cho cô: “Cô ăn những thứ này, chúng ta trao đồi vói nhau!"
“Đây là dồ anh án thừa lại!" Hạ Từ Hy nhắc nhở.
Nghe vậy Mục Cành Thiên nhướng mày: “Ghét bỏ?"
Hạ Tử Hy không lập tữc trà lời.
“Thôi bỏ đi. tôi đem đi đồ!" vừa nói. Mục cảnh Thiên có hành động như muốn vứt đi.
“Này...Mục cành Thiên!” Hạ Tử Hy lừ phía sau hét lên.
Mục Cánh Thiên nhìn cô, giọng nói mang chút ngữ diệu lưu manh nói: “Thề nào? Muốn ăn rồi sao?"
“Không lẽ tôi đế bán thân mình chịu đói hay sao?" Hạ Tử Hy nhìn anh ta nghiến răng trả lời, cũng ngầm thừa nhận bản thân sẽ ăn những thức ăn đó.
Khóe môi Mục Cảnh Thiên nhểch lên, sau đó trực tiếp dem thức ăn dể trước mặt cô, không quên cánh cáo một câu: "Không sao cá, tôi không ngại hôn gián tiếp với cô dâu!”
Hạ Tứ Hy hung hàng trợn mắt nhìn anh, Mục Cảnh Thiên ngược lại nở nụ cười thắng lợi bước về phía sofa.
Hai chán bắt chéo váo nhau, tao nhã ngồi trên ghế àn cháo, vừa ăn vừa không quên gật đầu bình luận: “ò, cũng không tệ!"
Hạ Tử Hy hung hãng khinh bì anh ta, nhưng cũng bắt đầu án.
Một bũ'a ăn thật sự lả àn ra đủ mọi loại mùi vị. Sau khi ãn xong, Mục Cánh Thiên cũng không hề có ý rời khỏi, nhưng Hạ Tử Hy muốn xuống giường.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi: "Cô muốn làm gì?"
“Đi vệ sinh!" Hạ Tứ Hy nói.
“Cô có thẻ cử động được sao?" Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi, vừa mới bó bột xong, cô có thể xuống giường được sao?
Tốn mầt sức của chln trâu hai hồ, Hạ Từ Hy vẫn không được như ý nguyện, Mục Cánh Thiên vẫn luôn đứng một bên, chờ sự cầu cứu từ cô. nhưng người phụ nữ nãy giống như không có nữa điểm muốn cầu xin hắn.
“Mục tống, làm phiền anh đầy một chiếc xe lãn đến cho tôi!"
Xe lăn...
“Cô tàn tật sao? Còn cần xe lăn!" Mục Cánh Thiên bất mãn nói. tại sao người phụ nữ này lại không biểt cầu xin sự giúp đõ' cùa hắn chứ.