*Chương có nội dung hình ảnh
Cuối cùng cả hai đến trước căn chung cư.
“Chính là nơi này, Hạ tổng thỉnh thoảng vẫn sẽ đến đây, nhưng không thường xuyên, tôi cũng không biết anh ấy hiện tại có đang ở đây không!” Jason nói.
Sắc mặt An Nhược Mạn nghiêm trọng gật đầu: “Cứ đến đó xem thử!”
Hai người cùng nhau bước xuống xe, đến trước căn chung cư.
Jason đi phía trước, An Nhược
Mạn ở phía sau, Jason nhấn chuông cửa, hai người đều đứng bên ngoài chờ đợi.
Nhưng bên trong vẫn không chút động tĩnh nào.
“Không lẽ không có ờ đây sao?” Jason quay đầu nhìn An Nhược Mạn.
“Tiếp tục!” cô nói.
Jason gật đầu, tiếp tục nhấn chuông cửa, nơi này là nơi duy nhất có thể tìm thấy Hạ Tử Dục, cho nên ngón tay đặt trên cánh cửa, không ngừng nhấn.
Chính vào lúc này, cánh cửa vang lên tiếng bật mở, từ bên trong mở ra, âm thanh này dọa sợ đến Jason cùng An Nhược Mạn.
“Đã xong chuyện hay chưa?” Hạ Tử Dục không vui nói, trừng mắt nhìn hai người đang đứng trước mặt nổi cơn phẫn nộ, nhưng khi nhìn thấy người đang đứng phía sau Jason, ánh mắt anh đầu tiên thoáng hiện lên kinh ngạc khó nói nên lời, cuối cùng bị từng tầng u ám che đậy.
“Hạ tổng, chuyện này…” Jason nhìn thấy vết thương trên khuôn
mặt Hạ Tử Dục, ngây người một lát, chỉ mới qua một đêm đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết hay sao?
Nhưng sau đó anh lập tức phản ứng lại, ngược lại không biết nên mở lời như thế nào, không còn cách nào khác, trực tiếp đẩy An Nhược Mạn đang đứng phía sau lên: “Thiếu phu nhân tìm anh!”
An Nhược Mạn đưa mắt nhìn Jason, vừa rồi không phải đã nói không được gọi cô là thiếu phu nhân hay sao?
Có điều lúc này cũng không
nhiều lời.Mật khẩu là 567 nhé cả nhà
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!