Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 1324




Bước chân An Nhược Mạn liền dừng lại, cố Mạc đứng bên cạnh nhìn cô, trực giác nói cho anh biết rằng, mối quan hệ giữa hai người bọn họ không tầm thường.
Hạ Tử Dục quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Thật xin lỗi!” anh nói: “Chuyện này là do anh nợ em!”
An Nhược Mạn quay lưng về phía anh, khi nghe thấy câu nói này dù cho đã cố gắng che giấu,
nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được thoáng hiện lên nét chua xót, cuối cùng cô thu lại cảm xúc, quay đầu nhìn anh cười: “Không có gl cả, mọi chuyện đều đã qua rồi, em sớm cũng đã quên rồi!” dứt lời, gật đầu tạm biệt anh rồi bước thẳng.
Có người nói thật sự lãng quên chính là có một ngày khi bạn lại một lần nữa gặp mặt người từng khiến bạn khó xử, khiến bạn phẫn nộ căm hận, trong lòng tĩnh lặng như nước, không còn nhớ đến những rung động trong lòng, bình tĩnh đối mặt, mỉm cười đối diện.
Còn cô đang nỗ lực học hỏi những chuyện này.
Hạ Tử Dục đứng phía sau, nhìn theo bóng lưng từ xa của cô, chân mày nhíu chặt.
Cố Mạc cùng An Nhược Mạn rời khỏi nhà hàng.
Cố Mạc nhìn cô, không nhịn được tò mò hỏi: “Anh ấy là,,,?”
“Chồng trước của em!” An Nhược Mạn nhanh nhẹn trả lời, không hề có ý che dấu.
Câu trả lời thẳng thắn của cô
ngược lại khiến cho cố Mạc ngây người, sắc mặt kinh ngạc nhìn về phía An Nhược Mạn: “Em…thật sự đã kết hôn?” đã từng nghe cô nhắc đến, nhưng anh vẫn luôn cho rằng cô chỉ nói đùa, không nghĩ đến lại là sự thật.
“Tất nhiên rồi, em nhớ rằng em đã từng nói qua với anh!” An Nhược Mạn mỉm cười, cũng không hề cảm thấy có gì không ổn.
“Thời điểm đó em vẫn cho rằng em đang nói đùa với anh!” cố Mạc nói, trong lòng vậy mà lại có
một khoảnh khắc đố kị, cũng vì người đàn ông kia đã từng có được cô.
An Nhược Mạn mỉm cười, cũng không hề giải thích quá nhiều, chỉ là cảm xúc dưới đáy mắt cũng chỉ có bản thân cô hiểu rõ.
Hai người cùng nhau bước lên xe xuất phát đến trung tâm thương mại.
Trong khu thương mại, An Nhược Mạn cùng anh kề vai bước bên nhau: “Anh muốn mua món quà như thế nào?”
“Anh cũng không có chút ý tường nào cả, cho nên mới muốn nhờ em giúp đỡ!” cố Mạc nói, ánh mắt nhìn xung quanh, quả thật không biết bắt đầu từ đâu.
An Nhược Mạn suy nghĩ, quan sát xung quanh sau đó từ tốn nói: “Thật ra ba của anh có lẽ không thiếu thứ gì, món quà mà bọn họ muốn cũng không phải là món quà quý trọng gì, thật ra chỉ cần anh có lòng là được, hoặc là chỉ cần anh ở bên cạnh, chỉ cần anh có lòng, bọn họ đã rất vui rồi!”
Cố Mạc nhìn cô, An Nhược Mạn e rằng không biết được, khi cô
nói ra những lời này có bao nhiêu quyến rũ.
Hơn nữa hiện tại cô ấy đang đứng trước mặt mình.
Nhìn thấy anh không lên tiếng,
An Nhược Mạn quay đầu lại nhìn anh nhướng mày: “Như thế nào? Em nói không đúng sao?”
Cố Mạc mỉm cười lắc đầu: “Không, em nói rất đúng, chỉ là rất ít người giống như em vậy!” trước đây những người phụ nữ bên cạnh anh, đều chỉ biết mua những vật xa xỉ, càng đắt tiền thì bọn họ càng cho rằng đây chính
là lòng hiếu thảo.
Chỉ duy nhất một mình An Nhược Mạn không phải.
Cô mặc dù từ nhỏ đã có cuộc sống hơn người, cũng được nuông chiều từ nhỏ nhưng không vì vậy mà sinh ra lòng kiêu ngạo.
Càng phát hiện ra điểm tốt của cô, Cố Mạc càng cảm thấy rung động nói không nên lời.
Vốn dĩ anh vẫn muốn thuận theo tự nhiên, nhưng hiện tại ngược lại càng cảm thấy, mê lực trên người cô sẽ thu hút bao nhiêu
người.
Cũng giống như Hạ Tử Dục cũng hôm nay.
Anh có thể nhận ra rằng ánh mắt cùa anh ta khi nhìn An Nhược Mạn không chỉ có sự áy náy đơn giản như vậy.
An Nhược Mạn mỉm cười, lúc này cả hai cùng nhau bước đến một cửa hàng, nhìn thấy caravat bên trong, “Anh cảm thấy như thế nào?”
“Caravat sao?”
An Nhược Mạn gật đầu, cầm lên một chiếc caravat xem thử:
“Đúng vậy, thật ra ba anh của anh có lẽ không thiếu thứ gì, caravat đại diện cho tôn nghiêm, ông ấy đã mang đến cho anh điều kiện ưu việt như vậy, tặng caravat rất thích hợp, hơn nữa caravat đại diện cho một đại, cũng đại diện cho việc anh cả đời đều sẽ chăm sóc cho ông ấy, ngoài ra thêm một phần bánh kem, như vậy đã đủ rồi!”
Nghe những lời này của cô, cố Mạc gật đầu: “Em nói không sai!” vừa nói, anh liền từ tay An Nhược Mạn nhận lấy chiếc
caravat kia, “Chiếc caravat này như thế nào?”
“Màu đỏ sậm tượng trưng cho chúc mừng, nhìn cũng hào phóng, không tệ!”
“Được, vậy cứ chọn chiếc caravat này, giúp tôi gói lại!” cố Mạc nhìn nhân viên nói.
Nhân viên bán hàng lập tức nhận lấy, mỉm cười vô cùng vui mừng: “Vị tiểu thư này quả thật có mắt nhìn, tôi sẽ giúp anh gói lại!”
An Nhược Mạn đứng một bên mỉm cười, cũng không nói gì
nhiều.
Sau khi mua được quà, cố Mạc nhìn cô: “Quà tặng đã mua được rồi, chúng tôi đi ăn cơm thôi!”
An Nhược Mạn gật đầu: “Được!”
Hai người trực tiếp rời khỏi.
Khi dùng bữa, cố Mạc nhìn cô: “Thật sự phải cảm ơn em hôm nay đã cùng anh đi lựa quà, nếu như không có em, anh cũng không biết nên mua gì mới tốt!”
“Chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi,
không cân khách sáo!”
“Vậy được, hôm nay anh mời khách, em không được tranh với anh!”
“Anh yên tâm, có thể tiết kiệm tiền, em tuyệt đối sẽ không giành với anh!” An Nhược Mạn mỉm cười.
Hai người nhìn nhau bật cười.
Chính vào lúc này, có một bóng người bước sang, vừa khéo đến trước mặt hai người bọn họ: “Mạc, con như thế nào lại ở đây?”
“Ba?” Cố Mạc đứng lên.
An Nhược Mạn nhìn sang, cũng lập tức đứng lên.
Cố Hoằng Nghị nhìn cố Mạc, ánh mắt nhìn sang An Nhược Mạn đang đứng một bên: “Cô gái này là?”
“Ba, đây là An Nhược Mạn người con quen biết khi ở London, đã từng nhắc qua với ba!” cố Mạc giới thiệu.
An Nhược Mạn nhìn cố Hoằng Nghị: “Chào bác trai!”