Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 1314




Mục Cảnh Thiên vươn tay, năm chặt cánh tay cô sau đó lên tiếng: “Có lẽ ông ấy trước đây đã phạm
sai lầm, nhưng mà nhiều năm như vậy, ông ấy cũng sớm đã trả đủ, ông ấy cũng không lấy người khác, từ đầu đến cuối vẫn luôn tìm mẹ em….ngàn sai vạn sai, tất cả đều đã qua rồi!”
Hạ Tử Hy nhìn sang Mục Cảnh Thiên, ánh mắt có chút lạc lõng, không biết nên mở lời như thế nào mới đúng.


Hạ Tử Hy nhìn sang Mục Cảnh Thiên, ánh mắt có chút lạc lõng, không biết nên mở lời như thế nào mới đúng.
Mục Cảnh Thiên hít sâu một hơi: “Được, bất kể em có chấp nhận hay không, anh đều tôn trọng em, chỉ cần em vui vẻ, như thế nào cũng được; anh cũng tin rằng đây là nguyên nhân ông ấy từ trước đến nay đều không nói ra sự thật, mọi người đều không hi vọng em không vui!”
“Cảnh Thiên…”
“Có điều anh vẫn có một thứ
muốn đưa cho em xem!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Cái gì?
I)
Lúc này, Mục Cảnh Thiên từ phía sau cầm lấy một văn kiện liếc mắt nhìn, cuối cùng vẫn đưa cho cô, lời nói ẩn ý: “Đây là tài liệu liên quan đến mẹ em, anh đã cho người điều tra rất lâu mới có được kết quả, nhưng mà…” những lời tiếp theo, Mục Cảnh Thiên cũng không hề nói tiếp, nhưng lời này có ý gì đã rất rõ ràng rồi.
Nhìn sang Mục Cảnh Thiên, Hạ
Tử Hy ngây người, nhưng vẫn nhận lấy tập văn kiện sau đó mở ra xem, sau khi rút ra được tập văn kiện, nhìn nội dung bên trên, trong tay không nhịn được dùng sức.
Dù cho cố gắng nhẫn nhịn, nhưng Mục Cảnh Thiên vẫn nhận thấy cô có điểm không đúng, còn có đôi mắt lấp lánh nước mắt của
CÔ.
Cũng vì bên trong chính là giấy chứng tử của Tiêu Nhạc.
Thời gian cũng là chuyện của mười năm trước.
Chính là từ khi rời xa Hạ Tử Hy không được bao lâu.
Mặc dù nói rằng Hạ Tử HY chưa từng gặp qua Tiêu Nhạc, cũng chưa từng bà sống chung với nhau, nhưng người làm mẹ như cô ngược lại có thể đích thân cảm nhận được, còn có sự liên kết máu mủ, khi nhìn thấy giấy chứng tử của bà, làm sao không kích động được chứ.
Không có tình yêu nuôi dưỡng nhưng có công ơn sinh ra.
Có đôi khi, không sợ một người có phản ứng, mà chỉ sợ cô ấy bất
kỳ phản ứng gì cũng không có, nhìn thấy Hạ Tử Hy vẫn không nói lời nào, Mục Cảnh Thiên có chút đau lòng, anh vươn cánh tay, nắm chặt bàn tay cô: “Ba anh nói rằng, bà ấy ban đầu sự Vinh Cẩm biết đến sự tồn tại cùa em, cho nên mới đặt em trước cửa nhà Hạ gia; anh tin rằng bà ấy làm như vậy tuyệt đối cũng vì muốn tốt cho em, bà ấy yêu em!”
Hạ Tử Hy từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến việc đi tìm ba mẹ ruột của mình, cũng vì tình yêu mà Hạ gia đã dành cho cô không hề ít, hơn nữa cô vẫn luôn cho rằng bản thân bị bỏ rơi cho nên
từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến, nhưng không nghĩ đến sự việc lại thành như vậy…
Nếu như nói không để ý, vậy thì không thể nào, nhưng hiện tại chút oán hận ẩn nấp trong tim cũng đang bị rung động.
Nước mắt không ngừng rơi xuống, nắm chặt phần giấy chứng tử kia, cô không biết nên làm như thế nào.
“Anh đã tìm được chỗ cùa bà ấy, nếu như em muốn đi thăm, anh có thể mang em đến đó…”
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy liền quay đầu sang nhìn Mục Cảnh Thiên, mặc dù không nói nhưng sự khát vọng nơi đáy mắt của cô, anh đã nhận ra.
“Anh dẫn em đến đó!” Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy gật đầu, Mục Cảnh Thiên trực tiếp khởi động xe rời khỏi.
Hành trình hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đến một nghĩa trang.
Mục Cảnh Thiên dẫn theo Hạ Tử Hy bước sang, cuối cùng đến trước một phần mộ.
Trên tấm bia mộ màu đen có bức ảnh của Tiêu Nhạc, mỉm cười, vô cùng xinh đẹp, rất trẻ trung, đôi mắt trong suốt vô cùng có hồn, xinh đẹp vô cùng.
Bà trên bức ảnh nhìn vô cùng đơn thuần, có tám phần giống với Hạ Tử Hy, bình thản vô cùng.
Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên đứng lại: “Chính là nơi này!” vừa nói, anh liền đặt một bó hoa xuống trước phần mộ, sau đó cúi
người.
Ánh mắt Hạ Tử Hy nhìn bức ảnh trên tấm bia, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy hình của Tiêu Nhạc, nhưng ngược lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
Bà ấy chính là mẹ ruột của cô.