Hạ Tử Hy vốn dĩ rất bình tĩnh, nhưng hiện tại đã gần mất đi lý trí, chỉ biết không ngừng hét lên.
Nhìn dáng vẻ đau khổ của bọn họ, ủy viên Lý ngược lại vô cùng vui mừng, đây chính là thứ mà ông muốn.
Mục Cảnh Thiên đã từng không màng đến mọi chuyện mà xỉ nhục ông, nhìn thấy ông ta như vậy, trong lòng ông có bao nhiêu sảng khoái.
Nhưng cho dù sảng khoái, cũng không có nghĩa ông sẽ cứ như vậy mà buông tha cho bọn họ.
Vứt một con dao nhỏ xuống trước mặt Mục Cảnh Thiên: “Chỉ cần anh tự đâm mình một đao, tôi sẽ buông tha cho Hạ Tử Hy!”
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy càng khó lòng tin tưởng được, nằm trên mặt đất, nhìn Mục Cảnh Thiên lắc đầu: “Không, không muốn…”
Mục Cảnh Thiên biết rằng, ủy viên Lý sẽ không dễ dàng mà buông tha cho hai người bọn họ,
nhưng thật sự không nghĩ đến ông ta lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Cũng may mắn, chỉ cần không làm tổn thương đến Hạ Tử Hy, bất kể ông ta đưa ra bất kỳ yêu cầu như thế nào.
“Lời ông nói có thật không?”
ủy viên Lý bật cười: “Tôi thường nói không giữ lời, nhưng mà lần này, tôi sẽ giữ lời!”
Mục Cảnh Thiên hung hăng trừng mắt nhìn ông ta: “Được, đây chính là do ông nói, nếu như lần
này ông nói không giữ lời, vậy thì tôi sẽ lấy mạng ông!”
“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ buông tha cho cô ta!” ủy viên Lý nói.
Bất kể những lời ông ta nói có phải là thật hay không, Mục Cảnh Thiên chỉ có thể tin tưởng.
Cầm lấy con dao nhỏ, anh nhìn xuống.
Hạ Tử Hy lắc đầu: “Mục Cảnh Thiên, không được, không được…nếu như anh thật sự làm như vậy, vậy thì em sẽ hận chết
anh, không được, anh hãy nghĩ đến Thời Quang có được hay không? Cử xem như là vì thằng bé…ông ta chính là một tên điên, ông ta sẽ không buông tha cho em, không lẽ anh muốn nhìn Thời Quang mất cả hai chúng ta sao?” Hạ Tử Hy hét lớn, chĩ hi vọng Mục Cảnh Thiên không nghe theo lời ủy viên Lý.
Nhưng mà Mục Cảnh Thiên ngược lại ngước mắt nhìn cô, khóe môi nhếch lên nụ cười:
“Nếu như anh biết mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy, nhất định sẽ không tìm mẹ con em trở về…”
Mục Cảnh Thiên ngược lại nắm chặt con dao, nhìn về phía Hạ Tử Hy: ‘‘Nếu như có kiếp sau, anh nhất định sẽ đến tìm em, lại yêu em…” vừa nói, liền dùng sức đâm về phía mình.
“Không…” Hạ Tử Hy hét lớn.
Vào giây phút thấy con dao đâm về phía lồng ngực Mục Cảnh Thiên, vào giây phút này, Hạ Tử Hy đã không biết nên diễn tả như thế nào.
Còn phía bên ngoài.
Đọc tiếp tại Nh ayho.com
Hạ Tử Dục cũng âm thầm bước
theo vào, nghe thấy bên trong vang lên tiếng hét, anh giống như cũng đã biết bên trong đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa, anh cũng không biết bên trong có bao nhiêu người, cũng không dám tùy tiện hành động, chỉ đành đứng ngoài cửa, âm thầm quan sát.
Hai người nhìn Mục Cảnh Thiên cầm lấy dao đâm bản thân, cảm giác có chút đùa với lửa.
“Này, ông như thế nào lại gây ra án mạng? Nếu như anh ta chết rồi, chúng ta phải ngồi tù đó!”
“Các người lo lắng cái gì, anh ta chính là tự sát, cũng không liên quan đến các người!” ủy viên Lý hét lớn.
Hai người đàn ông lúc này trờ nên căng thẳng, tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, gấp gáp nói: “ông muốn chúng tôi giúp làm gì, chúng tôi cũng đã làm rồi, những chuyện còn lại ông tự mình giải quyết!” vừa nói, bọn họ liền xông lên cầm lấy túi tiền nhanh chóng chia tiền.
Hai người đàn ông lúc này trở nên căng thẳng, tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, gấp gáp nói: “Ông muốn chúng tôi giúp làm gì, chúng tôi cũng đã làm rồi, những chuyện còn lại ông tự mình giải quyết!” vừa nói, bọn họ liền xông lên cầm lấy túi tiền nhanh chóng chia tiền.
“Các người muốn làm gì?”
“Tất nhiên là chia tiền rồi, mười triệu này là của chúng tôi, phần còn lại là của ông!” vừa nói, một người liền nhanh chóng lấy tiền.
Còn người còn lại phụ trách canh
chừng ủy viên Lý.
“Được rồi, nếu đã như vậy, chúng ta đi thôi!” người còn lại lên tiếng.
Người kia gật đầu, hai người liền muốn rời đi.
“Các người đứng lại, các người giúp tôi giết bọn họ, mười triệu còn lại đều sẽ là của các người!”
Hai người đàn ông kia ngược lại nhìn ông, “Đồ thần kinh!” sau khi dứt lời, liền lập tức xoay người chạy mất.
Lúc này, chỉ còn lại ủy viên Lý,
nhìn Mục Cảnh Thiên đang nằm trên nền đất, ông quyết tâm tự mình ra tay.
“Mục Cảnh Thiên, anh cũng có ngày hôm nay…” ông ta cười lạnh bước về phía anh.
Còn lúc này, khi hai người đàn ông kia chạy ra ngoài, Hạ Tử Dục liền trực tiếp vươn tay đánh ngã hai người.
“Bên trong có bao nhiêu người?” Hạ Tử Dục nhìn bọn họ hỏi.
Nhìn thấy Hạ Tử Dục, hai người này cũng không muốn gây
chuyện, cũng chỉ vì tiền má thôi: “Một người phụ nữ đang bị còng tay…”
“Tôi muốn hỏi bên trong có bao nhiêu tên bắt cóc!”
“Chỉ có…một người!”
Một người…
Chính vào lúc Hạ Tử Dục đang suy nghĩ, người con lại đột nhiên tập kích phía sau Hạ Tử Dục: “Nhanh chạy đi!”
Vừa nói hai người kia liền lập tức chạy ra ngoài.
Còn phía bên Hạ Tử Dục, cũng không hề có ý đuổi theo.
Nếu như chỉ có một người…
Vậy thì cũng dễ nói rồi.
Anh nhìn vào bên trong, lập tức xông vào.
Lúc này, ủy viên Lý cũng đang ở một bên tra tấn Mục Cảnh Thiên
Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên lúc này, lo lắng không thôi: “Anh cảm thấy như thế nào rồi?”
Mục Cảnh Thiên miễn cưỡng
nhẫn nhịn: “Anh không sao cả!”
Nhưng mà biểu cảm của anh làm gì có chỗ nào giống với dáng vẻ không có chuyện gì chứ, máu trước ngực không ngừng chảy, căn bản không cách nào dừng lại.
Nước mắt đau lòng của Hạ Tử Hy không ngừng rời: “Anh không nên đến đây, không nên đến
đây…”
“Em ờ đây, anh như thế nào lại không đến?”
“Mục Cảnh Thiên, anh có thể
ngốc nghếch thêm một chút được không? Trờ về Mục Cảnh Thiên của trước đây, là người không màng đến thế sự, chỉ quan tâm đến bản thân…” Hạ Tử Hy bật khóc.
Nhưng Mục Cảnh Thiên ngược lại nhìn cô mỉm cười: “Nhưng mà không còn cách nào khác, từ giây phút gặp được Hạ Tử Hy, tất cả đều đã thay đổi, có điều, anh càng thích bản thân hiện tại.
Hạ Tử Hy nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi, nhưng lại không biết nên nói điều gì, vươn tay ôm chặt lấy anh.
Nhìn thấy hai người bọn họ ôm lấy nhau, khóe môi ủy viên Lý nhếch lên nụ cười: “Sắp chết đến nơi còn nói những chuyện này, nếu đã như vậy, thì cứ để tôi thành toàn cho hai người…”
Trong tay ông đang cầm bật lửa.
Nhìn khắp bốn phía, xung quanh đều là đồ dễ cháy, còn có bình khí ga, xăng dầu,…
Hạ Tử Hy nhìn ông ta, vừa muốn nói điều gì, ngược lại nhìn thấy người phía sau liền ngây người.
Hạ Tử Dục đứng phía sau hướng
về phía cô làm động tác im lặng, sau đó từng bước tiến về phía bọn họ.
Hạ Tử Hy giống như đã nhận thức được điều gì, nhìn ông lập tức nói: “ủy viên Lý, ông cho rằng bản thân làm như vậy, liền có thể trốn thoát sao, tôi nói cho anh biết, ông nhất định sẽ bị xét xử!”
“Dù cho tôi có bị phán quyết, cũng có hai người bên cạnh!”
Hạ Tử Dục căn bản muốn tìm một thứ gì đó để tập kích ông ta, nhưng ngược lại bất cẩn gây ra tiếng động.
ủy viên Lý giống như cũng đã phát giác ra chuyện gì, liền quay đầu lại phía sau, lúc này Hạ Tử Dục biết rằng, căn bản đã không còn kịp, liền trực tiếp tập kích lên người ủy viên Lý.
Nhưng cũng chính vào lúc này bật lửa trong tay ông liền vuột khỏi tay.
Một tiếng động lớn vang lên.