Trong đầu hiện lên những lời Mục Cảnh Thiên đã từng nói, nếu như bạn thật sự yêu một người, dù cho không nhìn thấy người đó, cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân cùng hô hấp của người đó.
Trước đây Hạ Tử Hy còn cười Mục Cảnh Thiên lắm chuyện, nhưng vào giây phút này cô hoàn toàn có thể cảm nhận được cảm giác đó!
“Mục Cảnh Thiên, không được bước vào đây; không được, ông ta căn bản không có ý định buông tha em, dù cho anh có bước vào, ông ta cũng sẽ không buông tha cho em!” Hạ Tử Hy hướng về phía bên ngoài hét lên.
ủy viên Lý lại một lần nữa tát lên sườn mặt của cô: “Cô ngậm miệng lại cho tôi, cô yên tâm, tôi dám cá với cô, anh ta nhất định sẽ tiến vào!”
Một năm này, sự si tình của Mục Cảnh Thiên, ông ít nhiều cũng biết đôi chút!
Cho nên ông vô cùng chắc chắn.
Hạ Tử Hy bị đánh đến mức trên khóe môi xuất hiện vệt máu, cô nhìn ủy viên Lý, đôi mắt dần híp lại.
Còn Mục Cảnh Thiên bên ngoài, khi nghe thấy giọng nói vang lên từ bên trong, liền lập tức xông vào.
Sau khi xông vào bên trong, nhìn thấy Hạ Tử Hy đang bị còng tay, còn có bên trong có ba người đang đứng canh giữ, có hai người mặc đồ lao công, đeo khẩu trang, còn người còn lại…chính
là ủy viên Lý.
Mục Cảnh Thiên đưa mắt nhìn sang Hạ Tử Hy, nhìn thấy trên môi cô có vệt máy, chân mày liền nhíu chặt.
“Cảnh Thiên, mau chạy đi!” Hạ Tử Hy lên tiếng.
“Em ở đây, anh làm sao có thể bỏ đi?”
“Mau nghe lời em, mau chạy đi!” Hạ Tử Hy hét lên.
“Nếu muốn đi, thì cùng nhau đi!”
Hạ Tử Hy lúc này không biết nên nói gì mới tốt, ánh mắt lo lắng cùng gấp gáp nhìn anh.
“ủy viên Lý, là ỏng sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn ông nói.
ủy viên Lý nhìn Mục Cảnh Thiên, khóe môi nhếch lên: “Mục tổng, đã lâu không gặp!”
“Tiền, tồi đã mang đến, mau lập tức thả người!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên trực tiếp đem túi tiền vứt sang một bên.
ủy viên Lý đến liếc mắt cũng không nhìn đến, ngược lại lạnh
nhạt nhìn anh: “Đều nói anh cùng Hạ Tử Hy si tình, trước giờ luôn thâm tình, xem ra những lời này đều không sai!”
“Bớt nói nhảm lại, lập tức thả người!” Mục Cảnh Thiên lạnh giọng nói.
ủy viên Lý đột nhiên bật cười: “Mục Cảnh Thiên, giống như cậu hiện tại vẫn chưa hiểu rõ tình huống!”
“Lời này có ý gì?” Mục Cảnh Thiên nhíu mày nhìn ông.
“Muốn cứu cô ta, rất đơn giản,
mau quỳ xuống!” ủy viên Lý lên tiếng.
Nghe đến đây, chân mày Mục Cảnh Thiên càng thêm nhíu chặt: “Cái gì?”
“Không nghe rõ sao? Mau quỳ xuống!” ủy viên Lý nhấn mạnh từng chữ nhắc lại.
“Không cần!” Hạ Tử Hy hét lên, “Cảnh Thiên, không được nghe lời ông ta, ông ta chính là một tên điên, bất kể anh làm gì ông ta đều sẽ không buông tha cho em!” Hạ Tử Hy hét lên.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, chân mày nhíu chặt, nếu như có thể anh vô cùng muốn có thể chịu đựng tất cả.
Lúc này, ùy viên Lý ra hiệu cho người bên cạnh, người kia lên gật đầu bước về phía Hạ Tử Hy.
“Anh có thể không quỳ xuống, nhưng anh phải nhìn thấy Hạ Tử Hy chịu đau khổ trước mặt anh, chỉ là không biết một người con gái như cô ta có thể chịu đựng được hay không!”
“Ông dám!”
ủy viên Lý cũng không phí lời, nhếch môi cười, liếc mắt ra hiệu cho người đàn ông kia, ông ta liền gật đầu, căn bản chính là không có cơ hội, cây xà beng liền đánh lên người Hạ Tử Hy.
“A…” không kịp trở tay, cả người Hạ Tử Hy đều bị đánh ngã trên nền đất, không nhịn được hét lên tiếng hét đau đớn.
“Dừng tay!” Mục Cảnh Thiên hét lớn, gân xanh nổi lên, nhìn cây xà beng đánh lên người cô, nhưng ngược lại đau trong lòng anh.
Nhìn dáng vẻ đau lòng cùa Mục
Cảnh Thiên, ủy viên Lý mỉm cười: ‘‘Như thế nào? Có muốn tôi tiếp tục hay không?”
“Ông dám!” Mục Cảnh Thiên nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo.
“Mục Cảnh Thiên, đừng khiêu khích sự nhẫn nại của tôi, nếu không tôi có thể đánh chết cô ta!” ủy viên Lý nói.
Đôi mắt Mục Cảnh Thiên trừng lớn, hai bàn tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, đôi mắt sâu thẳm ngược lại đỏ bừng, hận không thể giết chết ông ta.
“Em…em không sao cả!” Hạ Tử Hy nhịn đau đớn nhìn về phía Mục Cảnh Thiên lắc đầu, “Anh không được nghe theo ông ta!”
Nhưng mà cuối cùng vì Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên cũng dần thỏa hiệp, bàn tay siết chặt cũng từ từ thả lỏng.
Mắt nhìn ủy viên Lý, thân thể anh từ từ quỳ xuống.
“Không cần…” Hạ Tử Hy lên tiếng, giây phút nhìn thấy anh quỳ trên nền đất, nước mắt không nhịn được tuôn rơi.
Hai chân quỳ xuống đất, trái tim Hạ Tử Hy đau đớn hơn cả nỗi đau cơ thể, không cách nào hình dung ra được, giống như mọi thứ xung quanh đều trở thành một màu trắng, cô căn bản không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ nhìn anh lắc đầu: “Không cần!”
Nhìn thấy Mục Cảnh Thiên đã quỳ xuống, ủy viên Lý bật cười rất to: “Mục Cảnh Thiên, anh cũng có ngày hôm nay, anh vẫn còn là Mục Cảnh Thiên cao cao tại thượng không màn đến thế sự không? Ha ha ha ha…” ủy viên Lý điên cuồng bật cười.
“Mục Cảnh Thiên, anh cũng có ngày hôm nay!” ủy viên Lý xông lên, một chân đạp lên người Mục Cảnh Thiên, khiến cả người anh đều bật ngã, ngược lại không phản kháng, không phải không có năng lực, tất cả đều vì Hạ Tử Hy.
“Dừng tay, dừng tay!” nhìn ủy viên Lý đạp ngã Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy hét lớn, “Mục Cảnh Thiên, mau phản đòn, không được như vậy, nếu là một người đàn ông thì anh mau phản kháng!” Hạ Tử Hy bật khóc hét lớn, chống cự, nhưng bàn tay đã bị còng lại, cô căn bản không di chuyển được, cổ tay bị còng tay
cứa vào đỏ ửng, vết máu cũng dần xuất hiện.
Nhưng cô tình nguyện bản thân bị đánh, đều không muốn nhìn Mục Cảnh Thiên như vậy, rõ ràng chính là một người kiêu ngạo, không màng đến mọi thứ như anh, nhưng ngược lại phải chịu đựng những chuyện như thế này, càng khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.
Nhưng Mục Cảnh Thiên mím chặt môi, nhẫn nhịn sự phát tiết của ủy viên Lý, giống như những lời của Hạ Tử Hy, anh hoàn toàn không nghe thấy, tất cả mọi thứ,
chỉ cần Hạ Tử Hy không sao là được.