Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 1295




Cả đời này, sau khi gặp được Vinh Cẩm liền lập lời thề sẽ vẫn luôn đi theo ông, hiện tại ông ấy
ngược lại nói ra những lời này khiến cho A Hoa đột nhiên có chút cảm giác sợ hãi.
Vinh Cẩm ngược lại xem như không có chuyện gì mỉm cười: “Sống hơn cả nửa đời người, sớm đã nhìn thấu mọi chuyện, sức khỏe của tôi, tôi hiểu rõ, trên thế gian này, trừ cậu ra ai tôi cũng không tin, cho nên A Hoa cậu phải đồng ý với tôi!”
“Anh Vinh!”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, A Hoa ngược lại từ ánh mắt của Vinh Cẩm nhìn ra ý chí xem cái
chết như không.
“Đồng ý với tôi!” Vinh cẩm lại lặp lại một lần nữa.
Cuối cùng vẫn không có cách nào thuyết phục được ông, A Hoa gật đầu: “Nhất định…tôi sẽ bảo vệ bọn họ, nhưng tôi cũng sẽ bảo vệ ông, tuyệt đối sẽ không để ông xảy ra chuyện gì!”
Tâm ý của A Hoa, Vinh cầm hiểu rõ, ông mỉm cười gật đầu: “Được, có điều trước đó, ông phải nhận thứ này!” 20% cổ phần của tập đoàn Vinh Nhạc, ông một lần nữa đẩy về phía A Hoa.
Trước khi ông vẫn chưa lên tiếng từ chối, Vinh Cẩm quyết đoán nói: “Đây là mệnh lệnh!”
A Hoa lúc này còn có thể nói được điều gì, chỉ đành gật đầu, ánh mắt tràn ngập cảm kích: “Cảm ơn anh Vinh!”
“Được rồi, đã muộn rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi!”
A Hoa gật đầu, sau đó lui ra ngoài.
Trong gian phòng, Vinh cẩm tiếp tục nhìn ngắm bức ảnh, bên trên có Tiểu Thời Quang cùng Hạ Tử
Hy, hai người mỉm cười vô cùng vui vẻ.
Nhìn thấy nụ cười của hai người, ánh mắt Vinh cẩm tràn ngập nụ cười tán thưởng.
Tiêu Nhạc, bà có thấy hay không?
Đây là con gái của chúng ta, còn có cháu ngoại của chúng ta.
Ông như thế nào không muốn nếm trải niềm vui con cháu chứ, chỉ là sức khỏe của bản thân, ông là ngươi rõ ràng nhất, có thể kiên trì thêm một năm đã là kỳ tích rồi.
Không phải không cách nào tin tưởng Mục Cảnh Thiên, chỉ là nếu như không có sự căn dặn của bản thân, như thế nào có thể triệt để yên tâm cùng cam tâm chứ?
Cẩn thận tỉ mỉ đem tấm hình của hai người đặt lên bàn, đặt chung vị trí với bức ảnh của Tiêu Nhạc.
Nhìn bức ảnh Tiêu Nhạc đang mỉm cười có tám phần giống với Hạ Tử Hy, ánh mắt tràn ngập dịu dàng.
Tiêu Nhạc, bà có phải đã không còn sống hay không?
Nếu như thật sự như vậy, vậy thì tôi hi vọng có thể rất nhanh đi gặp bà.
Bà hãy đợi tôi.
Đợi tôi đến gặp bà, một lần nữa xin bà tha tội, cuối cùng cả đời này không chia lìa.
Tic tức Hạ Tử Hy quay trờ lại vẫn được truyền đến Hạ gia.
Khi nhìn thấy hình chụp của Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên, còn có đứa bé trong lòng bọn họ,
trong lòng Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân nói không nên tư vị gì.
Hạ Tử Hy quay trở về, nhưng hoàn toàn không có ý liên hệ với bọn họ, nếu như không phải thông qua báo chí, bọn họ có lẽ đến hiện tại cũng vẫn không biết được.
Trên tấm ảnh, nhìn không rõ dáng vẻ của đứa bé nhưng ngược lại có thể nhận ra Hạ Tử Hy, đôi mắt của cô so với trước đây càng thêm phần ung dung hơn trước.
Hai người cùng nhìn tờ báo, tâm
trạng ăn sáng cũng không còn, cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt.
“Con bé đã quay trở lại…nhưng lại không liên lạc với chúng ta!” Hứa Vy Nhân chậm chạp nói, khó tránh có chúng đau lòng, hơn nữa trong một buổi tiệc quan trọng như vậy, Mục Cảnh Thiên cũng không mời bọn họ, điều này có nghĩa gì đã nói rõ nên tất cả.
Hạ Thiên thở dài: “Thật ra chỉ cần nhìn thấy con bé, vậy là được!”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng mà nữa!” Hứa Vy Nhân vẫn chưa dứt lời, liền bị Hạ Thiên cắt ngang, “Chuyện của một năm trước là chúng ta không đúng, là chúng ta không đủ tốt, con bé như vậy cũng có thể hiểu được!”
Hứa Vy Nhân không cam tâm, nhìn Hạ Thiên: “Nhưng mà tôi vẫn luôn xem con bé như con gái ruột!”
“Nếu như thật sự là như vậy, vậy bà cần gì phải nói ra những lời kia?”
Câu nói này khiến Hứa Vy Nhân
sửng sốt, sau đó đôi mắt ửng đỏ: “Tôi đây không phải là lo lắng gấp gáp sao?” sau sự việc kia, Hạ Tử Hy mất tích, bà cũng vô cùng phẫn nộ, cũng rất hối hận vì những lời bản thân muốn nói.
Dù sao Hạ Tử Hy cũng do bà nâng trong tay nuôi lớn.
Một nam một nữ, bà rất hài lòng, nếu như không phải do Hạ Tử Dục xảy ra những chuyện kia, bà như thế nào lại nói ra nhũmg lời như vậy.
Hạ Thiên cũng không có cách nào trách mắng Hứa Vy Nhân, dù
sao ban đầu Hứa Vy Nhân nói những lời kia, ông cũng đã không lên tiếng.
Hai người cùng im lặng.