Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 1283




Cô nhìn sang Mục lão thái thái: “Bà nội, bà đừng để bản thân mệt mỏi!”
“Không đâu, có cháu trai ở bên cạnh, không biết bà tỉnh táo bao nhiêu!” Mục lão thái thái vui vẻ nói.


“Các người cứ đi ăn cơm, không cần quản đến bà!” Mục lão thái thái nói.
Hạ Tử Hy:
Sau đó, Mục Cảnh Thiên liền kéo tay Hạ Tử Hy: “Đi thôi, bà nội vẫn đang vui vẻ, chúng ta cứ đi ăn cơm trước!”
Hạ Tử Hy cũng chỉ đành bất lực gật đầu sau đó đi ăn cơm.
Nhìn thấy bọn họ đều đã rời đi, Mục lão thái thái đắc ý cùng Tiểu Thời Quang hai người cùng vui chơi bên kia.


Một khoảng thời gian sau, trước mặt Tiểu Thời Quang bày biện vô số đồ chơi.
Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên đang dùng bữa, thỉnh thoảng vẫn nhìn sang một bên, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Lúc này, Mục phu nhân lên tiếng: “Con không cần lo lắng, vừa rồi đã cho Tiểu Thời Quang ăn rồi, thằng bé không đói!”
Hạ Tử Hy gật đầu, có sự chăm sóc của bọn họ, cô cũng yên tâm hơn rất nhiều.


Sau khi ăn cơm xong, bọn họ liền ngồi xuống trò chuyện.
Mục lão thái thái cũng thật là, đã chơi đùa lâu như vậy nhưng vẫn không thấy mệt.
Hạ Tử Hy nhìn Tiểu Thời Quang: “Bảo bối, có khiến bà cố tức giận hay không?” Hạ Tử Hy mỉm cười hỏi.
“Tất nhiên là không, Tiểu Thời Quang của chúng ta ngoan ngoãn biết bao!” Mục lão thái thái nói, nhìn sang bé con, dáng vẻ hiền từ, hận không thể nhét bé con vào trong túi.


Nghe thấy được khen ngợi, Tiểu Thời Quang liền bật cười khúc khích.
Mục phu nhân ngồi một bên cũng mỉm cười nói: ‘Chỉ sợ rằng sau này bà nội sẽ không muốn buông tay!”
“Đây là chuyện tất nhiên, đây chính là cháu cố quý báu của mẹ, mẹ tất nhiên phải ôm cho đủ, mẹ thật sự chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày còn được ôm cháu cố; Tiểu Hy cháu chính là công thần của Mục gia chúng ta, nếu như cháu sinh thêm một cháu gái cho bà thì thật tốt!” Mục lão thái


thái cười nói, tâm trạng tốt không còn gì bằng.
Hạ Tử Hy nhìn bà: “Bà nội, bà đang nói gì vậy!”
Mục Cảnh Thiên lập tức tính toán: “Bà nội, bà yên tâm, nhất đinh rồi; chúng cháu sẽ cố gắng!”
Câu nói này, khiến cho Hạ Tử Hy trừng mắt nhìn anh, sau đó cũng bật cười.
Trò chuyện được một lát, thì trời cũng đã khuya.
Dưới sự cưỡng ép của Mục phu


nhân cùng Hạ Tử Hy, Mục lão thái thái lúc này mới quyến luyến đi nghỉ ngơi.
Tiểu Thời Quang bi ba bi bô muốn Hạ Tử Hy bế, bọn họ lúc này mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Dù cho thay đổi chỗ sống mới nhưng Tiểu Thời Quang cũng không có chút không thích ứng nào, nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, ngoan ngoãn thiếp ngủ.
Nhìn bé con đã ngủ say, liền đắp mền lại, Mục Cảnh Thiên cùng


Hạ Tử Hy lúc này mới quay trở về phòng.
“Như thế nào, có phải rất mệt hay không?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.
Hạ Tử Hy gật đầu: “Có một chút!”
“Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai vẫn còn rất nhiều chuyện cần xử lý!” Mục Cảnh Thiên nói, mặc dù anh đã chặn lại các tin tức, nhưng có nhiều người dòm ngó như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ biết, cho nên có khả năng hai ngày kế tiếp sẽ càng có nhiều tin tức hơn.


Hạ Tử Hy gật đầu, lúc này mới bước lên giường nghỉ ngơi.
Biết rằng cô rất mệt mỏi, Mục Cảnh Thiên cũng không tiếp tục dằn vặt cô, chỉ ôm lấy cô từ phía sau, thật ra anh cũng rất mệt, những ngày nay, anh cũng không nghỉ ngơi được bao nhiêu.
Chỉ là khi nằm xuống, ánh mắt Hạ Tử Hy vẫn mờ to, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.
Mục Cảnh Thiên suy nghĩ, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Nếu như em muốn có thể cùng bọn họ gặp mặt, tất cả mọi chuyện anh đều


tôn trọng em!”
Hạ Tử Hy nhìn anh mỉm cười:
“Em không phải nghĩ đến chuyện này, em chỉ đang suy nghĩ một năm trước, em đã từng đưa ra yêu cầu vô lý với anh, thời gian một năm trôi qua rất dài đều không có anh ờ bên cạnh; còn hiện tại anh đã đang ở bên cạnh, tất cả mọi thứ giống như một giấc mơ vậy!”
Nhắc đến chuyện một năm trước, Mục Cảnh Thiên càng ôm chặt lấy cô: “Anh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em!”


Hạ Tử Hy mỉm cười: “Em cũng vậy, sau này sẽ không rời khỏi anh!”
Hai người nhìn nhau, ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Từ sáng sớm.
Hạ Tử Hy thức dậy chưa được bao lâu, liền nghe thấy dưới lầu vang lên một tràng âm thanh, hơn nữa còn là hét gọi tên cô.


Cô vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy một người con gái tựa như gió chạy từ dưới lầu lên, trực tiếp chạy đến trước mặt cô.
“Hạ Tử Hy, người phụ nữ chết tiệt này, cậu còn biết xuất hiện sao!” vừa nói, Đô Đô liền trực tiếp xông lên phía trước, đến trước mặt Hạ Tử Hy, đầu tiên hung hăng trừng mắt nhìn cô, giây kế tiếp liền trực tiếp ôm lấy cô: “Cậu có biết đã hại mình lo lắng đến chết đi không, dù cho cậu muốn mất tích, thì cũng phải liên lạc với mình chứ, cậu có biết mình lo lắng đến chết đi hay không…” Đô Đô ôm chặt lấy Hạ Tử Hy, nói một


tràng “trách mách”.