Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 1277




Hạ Tử Hy đi tới, nhìn Mục Cảnh Thiên: “Là A Kiệt gọi đến sao?”
Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Đúng vậy!”
“Bàn giao công việc xong hết rồi
à?”
“Kỳ thực thì cũng không có gì nhiều!” Mục Cảnh Thiên bế Tiểu Thời Quang, tâm trạng cực kỳ tốt.
Hạ Tử Hy cười, cũng không nói quá nhiều, tiếp tục đi thu dọn đồ đạc.
Kỳ thực cũng không có gì để thu


dọn, nhưng dù sao ở đây hơn một năm cũng nên thu xếp một chút.
Mục Cảnh Thiên ở một bên bế Tiểu Thời Quang, mỗi khi được anh bế trên tay thì Tiểu Thời Quang không một chút nghịch ngợm nào cả, thậm chí lúc được Mục Cảnh Thiên bế bé con vẫn luôn cười khúc khích, càng nhìn càng thích.
Hạ Tử Hy đang thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Mục Cảnh Thiên và con trai một chút, sau đó tiếp tục thu dọn đồ
đạc.


Nhìn cảnh tượng này hết sức êm dịu.
Còn bên kia thành phố A.
A Kiệt từ khi có được bức ảnh con trai của tổng giám đốc cũng trở nên vô cùng vui vẻ, giống như thể đã nhặt được báu vật.
Nhìn thấy A Kiệt cứ mỉm cười vui vẻ như vậy, thư ký Tiểu Nhã không nhịn được hỏi:“A Kiệt này, gần đây thấy tâm trạng của anh rất tốt, có chuyện gì mà vui như vậy?”


A Kiệt cười thần bí: “Tôi nhìn thấy con trai của Mục tổng rồi!”
Tiểu Nhã cau mày lại: “Con trai của Mục tổng sao? Đây là con trai cùa Mục tổng?”
“Đương nhiên là con trai của Mục tổng, tổng giám đốc của chúng ta!”
“Anh không phải đang nói đùa đó chứ, Hạ tiều thư đã biến mất một năm rồi…” Vừa nói được một nửa, Tiểu Nhã nhìn A Kiệt: “Ý của anh là Mục tổng đã tìm được Hạ tiểu thư rồi sao?”


A Kiệt vui mừng gật gật đầu: “Không sai!”
“Thật sự đã tìm thấy rồi? Vậy… vậy khi nào bọn họ trở về?”
“Vé máy bay vào ngày mai, khoảng ngày mốt thì có thể đến công ty rồi!” A Kiệt nói.
“Hạ tiểu thư thật sự đã trở về?” Nghe được điều này, thư ký cũng cảm thấy rất vui mừng, Hạ Tử Hy trở về, sắc mặt của Mục tổng sẽ có thể tốt lên rất nhiều.
A Kiệt tỏ ra bộ dạng rất đắc ý.


Lúc này, Tiểu Nhã nhìn anh ta: “Vậy…vậy con trai của Mục tổng trông như thế nào vậy? Giống Mục tồng hay là giống Hạ tiểu thư ?”
“Muốn biết thật à?”
Tiểu Nhã vô cùng hiếu kỳ gật gật đầu.
Thế là A Kiệt thần bí lấy điện thoại trong túi mở album ảnh, sau đó đưa cho Tiểu Nhã xem.
Sau khi Tiểu Nhã nhìn thấy, gương mặt rất đỗi ngạc nhiên: “Đây không phải là con gái sao?”


“Trông rất giống con gái, nhưng nhìn vào đây là biết ngay!” A Kiệt ra hiệu cho cô nhìn vào vị trí nào
đó.
Quả nhiên, sau khi Tiểu Nhã xem xong, thì gương mặt vô cùng kinh ngạc: “Thật sự rất xinh đẹp đó!”
A Kiệt cất điện thoại: “Chuyện này là đương nhiên rồi, Mục tổng và Hạ tiểu thư gene tốt như vậy, con sinh ra làm sao có thể kém được chứ!”
“Điều đó thì đúng rồi, xem ra gene rất quan trọng!”


“Đương nhiên rồi, cho nên lúc chọn đàn ông nên lau mắt kỹ một chút!” A Kiệt nhắc nhở.
“Anh yên tâm, chắc chắn là vậy rồi!”
“Được rồi, không nói với cô nữa, tôi còn phải đi làm một số việc mà Mục tổng dặn dò, tạm biệt!” Nói xong, A kiệt nháy mắt với Tiểu Nhã, rồi đắc ý đi ra.
Tiểu Nhã nhìn sau lưng với ánh mắt khinh bỉ…


Thành phố Provence.
Vào buổi chiều, đồ đạc đã thu dọn gần xong rồi, bên ngoài ánh nắng vẫn đẹp, Mục Cảnh Thiên và Hạ Tử Hy bế con ra ngoài.
Hai người đi dạo bên rìa của vườn hoa oải hương, Mục Cảnh Thiên bế con, Hạ Tử Hy đi bên cạnh anh.
“Nơi này thật sự rất đẹp!” Mục Cảnh Thiên nhìn xung quanh nói.
Hạ Tử Hy gật gật đầu: “Đúng vậy, ở đây phong cách một năm bốn mùa đều vô cùng sinh động, bất


kể có phải là mùa hoa oải hương hay không, trăm hoa đều đua nở!”
“Rời khỏi nơi đây có phải thấy không nỡ không?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Hạ Tử Hy tiếp tục đi: “Provence dù cho rất đẹp, ở đây một tháng thì cũng đã đủ rồi, nhưng nơi đây từ đầu đến cuối cùng cũng không phải là nhà của em!”
Đang nói thì cô nghiêng đầu qua nhìn Mục Cảnh Thiên: “Nơi nào có anh, nơi đó mới là nhà của em!”


Nghe thấy lời của cô, Mục Cảnh Thiên bật cười: “Kỳ thực một năm trước anh đã từng đến đây!” Mục cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy sững người một chút, nhìn anh có chút khó tin.
“Nhưng thời điểm đó chỉ ở lại mấy ngày liền rời đi, nếu như lúc đó ở lại thêm mấy ngày, có thể đã tìm thấy em sớm hơn rồi!” Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy thầm nghĩ, hóa ra duyên phận trước đây của họ gần đến như vậy, gần đến mức có thể chạm tay, cũng gần đến


mức lướt ngang qua nhau.