Mục Cảnh Thiên đột nhiên nhớ lại cái tên của cửa hàng trên mạng, Tiểu Thời Quang…
Hóa ra là như vậy.
“Đến đây, Thời Quang, gọi ba, mau gọi ba đi…”
Nhìn dáng vẻ bế đứa bé của Mục
Cảnh Thiên, vẻ mặt hiện lên sự vui mừng kinh ngạc cùng sự thận trọng hiến thấy, trong lòng Hạ Tử Hy không thể nói nên lời.
Cô ích kỷ tước đoạt niềm vui làm cha trong một năm nay của Mục Cảnh Thiên, cô làm sao lại không tự trách mình được, chỉ là tất cả so với hiện tại, thì dường như đều không đáng kể.
Điều quan trọng là họ đã ờ bên nhau.
Bên trong trang viên hoa oải hương màu tím.
Hạ Tử Hy ngồi trong chiếc váy dài màu trắng, còn Mục Cảnh Thiên thì mặc chiếc áo khoác màu sắc, trong lòng bọn họ bế một đứa bé, nhìn thấy hết sức hòa thuận, vui vẻ.
Bọn họ không có cảm giác đoàn tụ bất ngờ, kích động như trong tường tượng, nhưng loại hạnh phúc bình thường, gần gũi này đã bao lấy họ thật chặt.
Hoa oải hương đung đưa theo gió, ba người ở dưới bóng cây, lúc này, đã bị đóng băng rồi.
Bị thời gian đóng băng lại.
Nơi ờ của Hạ Tử Hy.
Cũng không biết Tiểu Thời Quang có phải là vì quá phấn khích khi gặp ba mình hay không, làm sao cũng không thể dỗ ngủ được, mà cũng không chút gì xa lạ với Mục Cảnh Thiên, hai người nói chuyện y y a a với nhau một lúc, đứa bé mới ngủ thiếp đi trong lòng của Mục Cảnh Thiên.
Hạ Tử Hy nhận lấy đứa bé từ trong lòng của anh, đặt vào trong nôi, miệng nhịn không được mà lẩm bẩm, “ Tiểu sói trắng, vừa
nhìn thấy ba đã quên mẹ rồi…” Nói thì nói vậy, Hạ Tử Hy vẫn cẩn thận đắp cái chăn nhỏ lên cho nó, nhìn nó ngủ rất ngon, Hạ Tử Hy mới hôn lên má nó một cái, rồi mới rời đi.
Quay người lại, Mục Cảnh Thiên đã đứng sau lưng cô, nhìn cô với ánh mắt trìu mến.
Không có Tiểu Thời Quang làm ồn, ngay lúc này, trong căn phòng trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng thờ của hai người.
Sau cùng, Mục Cảnh Thiên bước
nhanh lên phía trước, trực tiếp ôm láy Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy cũng ôm lấy anh, nỗi nhớ của hai người, cũng trong nửa đêm này mà tùy ý tảng thêm…
Mục Cảnh Thiên trực tiếp bế cô lên đi lại giường, nhìn cô, ánh mắt sâu xa dường như muốn nuốt chửng cô vậy.
“Hạ Tử Hy, em thề đi, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa!” Mục Cảnh Thiên nhìn chằm chằm cô.
Hạ Tử Hy nhìn anh, đôi mắt tĩnh lặng và trong suốt: “Em thề, em sẽ không bao giờ rời xa anh
nữa…”
Nghe được điều này, Mục Cảnh Thiên mới thở một hơi thoải mái, cúi đầu, chầm chậm hôn lên môi
cô…
Thật cẩn thận từng chút một…
Nhưng khi vừa chuẩn bị chạm được môi Hạ Tử Hy, lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Làm kinh động hai người.
Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên: “Để em đi xem xem!”
Mục cảnh Thiên gật đầu, Hạ Tử Hy xuống giường, đi mở cửa.
Mà Mục Cảnh Thiên nằm trên giường, hơn ba mươi tiếng hầu như không chợp mắt, chỉ ngủ được vài tiếng mà thôi.
Đôi mắt khép hờ lại.
Lúc Hạ Tử Hy quay lại, nhìn thấy Mục Cảnh Thiên nằm ngủ ờ trên giường, mắt anh ấy khép hờ lại, thần sắc có chút mệt mỏi, nhưng trong sự mệt mỏi lại mang chút
thoải mái, thả lỏng.
Dường như đã rất lâu không được ngủ giống như vậy rồi.
Hạ Tử Hy không đánh thức anh dậy, mà còn giúp anh đắp chăn, ngồi bên cạnh anh, yên lặng nhìn anh.
Một năm không gặp, anh ấy gầy đi rất nhiều, các đường nét trên gương mặt càng rõ ràng và săn chắc hơn, Hạ Tử Hy chậm rãi đưa tay vẽ ra các đường nét của anh, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng…
Nghe người ta nói, người môi mỏng đều rất bạc tình, thế nhưng Mục Cảnh Thiên, cảm ơn anh đã không phải là người như vậy!
Mãi cho đến rất khuya, Hạ Tử Hy mới nằm xuống ngủ bên cạnh anh.
Có thể do ngủ rất sớm, nên Mục Cảnh Thiên thức dậy cũng sớm.
Lúc anh tỉnh dậy, Hạ Tử Hy vẫn còn đang ngủ, nhìn cô ấy nằm ờ ngay bên cạnh, khóe miệng anh có chút cong lên, một sự thỏa
mãn từ tận đáy lòng dâng lên.
Anh vươn tay ra, trực tiếp ôm lấy cô, ngửi hơi của cô một cách tham lam.
Bởi vì hành động của anh, làm Hạ Tử Hy giật mình, mở mắt ra nhìn Mục Cảnh Thiên, khóe miệng cô hiện lên một nụ cười: “Anh dậy rồi à?”
“ừ, có phải là anh làm em thức giấc hay không!” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Hạ Tử Hy cười: “Không có!”
Nhìn xem thời gian cũng không còn sớm nữa, Hạ Tử Hy nhìn anh: “Hôm qua anh ngủ rất say, có phải là rất lâu không ngủ rồi phải không!”
Mục Cảnh Thiên gật đầu: “ừ, lúc trên máy bay đến đây thì không ngủ, ở lại khách sạn một đêm, cũng chỉ ngủ được hai ba tiếng đồng hồ!”
Hạ Tử Hy có chút đau lòng.
“Vậy cũng chắc chắn là anh chưa ăn gì rồi, anh muốn ăn gì, em đi làm bữa sáng cho anh!” Nói rồi, Hạ Tử Hy liền đứng dậy.
Vừa mới định đứng dậy, nhưng đợt nhiên bị Mục Cảnh Thiên kéo vào trong lòng rồi.
Anh rất đói, nhưng bây giờ lại càng muốn cùng Hạ Tử Hy ờ bên nhau thêm một chút nữa.
“Ở lại với anh một chút đi!”