Nhìn người con gái trước mặt, làn da trắng như tuyết, răng trắng mắt sáng ngời, khí chất hơn người.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô: “Em như thế nào lại quay trở về?”
“Thế nào? Không hoan nghênh em sao?” Ngưng Tích mỉm cười nói, so với trước đây, nụ cười càng thêm nhiều phần chân thật, ít đi vài phần đáng yêu.
“Không hề, rất hoan nghênh!” Nói rồi, Mục Cảnh Thiên nâng ly cà phê lên, chỉ có thể dùng cà phê để thay lời.
Lúc này Ngưng Tích mới cười hài lòng, cũng cùng anh cụng ly, uống một ngụm.
“Kỳ thực lần này em trở về là vì công việc, ba em dự định phát triển nhãn hiệu đá quý của mình ở Malaysia, lần này em tới có nhiệm vụ là tìm một nhà thiết kế đá quý có tiềm lực nhất!”
Nghe được điều này, Mục Cảnh Thiên gật đầu tán dương, “Có em ở bên cạnh sư phụ, ông ấy hẳn bớt lo không ít!”
“Đừng nói em nhiều rắc rối, hai năm qua em không biết đã giúp
ba em được bao nhiêu, bây giờ ông ấy định đem việc kinh doanh giao lại hết cho em!”
Mục Cảnh Thiên lại nhấp một ngụm cà phê, “Như vậy rất tốt, em có thể bỗng chốc trở thành phú bà nhiều tiền nhất rồi!”
Ngưng Tích bật cười, “ Dù cho em có tiếp nhận hay không, thì em cũng phải tự tạo lập thương hiệu của riêng mình, còn về chuyện công ty, thì tạm thời cứ để ba em quản lý đi!”
Mục Cảnh Thiên cười, tuyệt không bình luận nhiều.
Lúc này, Ngưng Tích nhìn anh, “Hay là, em thuyết phục ba giao lại cho anh?”
“Đừng, việc của anh còn quản không đến đâu nữa đây!”
Nói xong, hai người đều cười, xem ra, giống như người bạn cũ đã lâu không gặp.
Nhưng cho dù như vậy, Ngưng Tích cũng từ trong nụ cười cùa anh đọc được sự thất lạc, “Cái đó, em nghe nói chị Tử Hy rời đi, vẫn chưa tìm được sao?”
Nói đến Hạ Tử Hy, ánh mắt Mục
Cảnh Thiên, trong nháy mắt trầm xuống, “Vẫn chưa!”
“Chị Tử Hy chỉ có một mình, vậy trong một năm nay chị ấy đã sống như thế nào!” Ngưng Tích không nhịn được lầm bẩm.
Một câu nói rất đơn giản, nhưng Mục Cảnh Thiên cảm thấy như cây dao đâm vào trong lòng mình vậy.
Đây cũng là câu nói trong một năm nay anh luôn tự hỏi mình.
Sau đó, Ngưng Tích nhìn anh, dường như ý thức được mình nói
đến cái gì, liền nói, “Nhưng khả năng sinh tồn của chị Tử Hy rất mạnh, nên sẽ không có chuyện gì đâu, đừng quá lo lắng, em tin sẽ có một ngày tìm được chị ấy!”
Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Anh biết rồi!” Sau đó lấy nụ cười để che láp đi: “Đúng rồi, sức khỏe của em thế nào?”
Nói đến cái này, Ngưng Tích nhìn anh, cho ba chữ: “Khỏe như trâu!”
Không ngừng bị cô ấy chọc cười, khóe miệng Mục Cảnh Thiên lộ ra nụ cười hiếm thấy.
“Như vầy mới phải chớ, cười nhiều một chút, tuy em không biết rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng em tin rằng, chị Tử Hy không phải không yêu anh nên mới rời đi, lúc anh nhớ chị ấy, chị ấy cũng đang nhớ anh như vậy!”
Câu nói nhẹ nhàng, lại nói đến trái tim của Mục Cảnh Thiên.
Anh gật đầu: “Anh biết rồi, yên tâm, anh biết mà!”
Ngưng Tích gật đầu, đúng lúc này, điện thoại để trên bàn reo lên, Ngưng Tích nhìn thấy dãy
số, liền trực tiếp bắt máy.
“le pick me up!”
Nói đơn giản một câu, Ngưng Tích cúp máy, lúc này cô nghiêng đầu nhìn Mục cảnh Thiên, “Bây giờ có người đến đón em, em phải đi làm một số việc, chắc em sẽ ở lại đây vài ngày, qua vài ngày nữa gọi Thiên Hựu bọn họ cùng nhau ăn một bữa đi!”
Mục Cảnh Thiên nhìn cô ấy, gật đầu: “Được!”
Ngưng Tích đứng lên, cầm lấy túi xách vừa định đi.
“Ngưng Tích…”
Lúc này, Mục Cảnh Thiên đột nhiên gọi cô lại.
Ngưng Tích quay đầu.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên đi tới, trực tiếp vươn tay ra cho cô một cái ôm của một người bạn.
Ngưng Tích nhìn anh: “Anh ôm em như vậy, không sợ em lại động lòng với anh à!”
Mục Cảnh Thiên cười.
“Được rôi, không đùa anh nữa,
thua dưới tay chị Tử Hy, em tâm phục khẩu phục, liên lạc điện thoại nha!”
“Được!”
Vừa định đi, lúc này, một tiếng lạch cạch, món đồ từ trong túi xách của Ngưng Tích rơi ra.
Là một chiếc túi bên trên trang trí mặt dây chuyền.
Mục Cảnh Thiên nhìn thấy, thì cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, bước đến trước mặt cô nhặt nó lên: “Đây là cái gì?”
“Tinh xảo lắm phải không!”
Ngưng Tích nói, sau đó lấy lại nó từ tay anh: “Vật này là em mua từ một tiệm trang sức ở thành phố T, em vẫn luôn tìm kiếm nhà thiết kế này, nhưng đều không có tung tích, nên em đến đây để tìm nhà thiết kế!”
Mục Cảnh Thiên nhìn thấy dây chuyền đó, ngỡ ngàng gật đầu.
“Được rồi, không nói với anh nữa, em đi trước đây!”
Mục Cảnh Thiên gật đầu.
Nhìn bóng lưng Ngưng Tích mất
hút, Mục Cảnh Thiên cũng thu tầm mắt mình lại.
Tại công ty.