Nhưng anh cũng không phủ
nhận, đây không phải chứng minh những gì Jack nói đều là sự thật hay sao?
Hạ Thiên thật sự không nghĩ đến, Hạ Tử Dục vậy mà thật sự chủ động gây chuyện với Mục Cảnh Thiên.
“Hạ Tử Dục, con có biết hay không, Mục Cảnh Thiên chính là chồng cùa em gái con, con tại sao lại làm như vậy?” Hạ Thiên vô cùng thất vọng nhìn anh.
“Con thật khiến cho ba thất vọng!”
Thất vọng sao?
Khi nghe đến đây, Hạ Tử Dục lúc này mới có vài phần cảm xúc, đôi mắt vẫn luôn dịu dàng phủ lên một tầng sương lạnh.
Anh từ từ quay đầu, nhìn Hạ Thiên, ánh mắt lóe lên tia rét lạnh bình thường khó thấy: “Thất vọng sao? Vậy ba có biết hay không, Mục Cảnh Thiên đã làm gi với con?”
“Nếu như không phải vì anh ta, con như thế nào lại phải cưới An Nhược Mạn? Lại như thế nào bước vào kết cục ly hôn như hiện
tại? Những chuyện này đều do anh ta ban tặng!” Hạ Tử Dục hét lớn, thay đổi hoàn toàn hình tượng dịu dàng bình thường.
Hành động này ngược lại khiến cho Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân giật mình.
“Là do con không tự lượng sức mình đi gây chuyện với anh ta, nhưng mà lần này con không sống tốt, vậy thì anh ta cũng đừng hòng sống yên ổn!” dứt lời, chỉ để lại một câu nói này, Hạ Tử Dục liền trực tiếp bước lên lầu.
Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân ngôi
dưới lầu, đưa mắt nhìn nhau, không khí chìm vào im lặng.
Chuyện giữa An Nhược Mạn cùng Hạ Tử Dục.
Hứa Vy Nhân cũng không biết nên nói như thế nào.
Trên lầu.
Hạ Tử Dục đến phòng sách trên lầu, trên bàn đặt một bình rượu Brandy, bên cạnh đặt một ly thủy tinh, anh không ngừng uống hết ly này đến ly khác, mỗi một lần
đều một hơi uống cạn, khuôn mặt vốn trắng trẻo lại bị anh uống say đến mức đỏ bừng.
Đôi mắt càng hằn lên tia máu.
Mang theo chút không cam lòng cùng phẫn nộ.
Cả một ngày hôm nay, Hạ Tử Dục giam mình trong phòng sách trên lòng, cũng chưa từng bước xuống.
Bên ngoài tin tức tràn ngập khắp trời.
Đầu tiên là Vân Duệ xảy ra
chuyện, hiện tại lại đến Hạ thị, khó tránh khiến người ta nghi ngờ, chính là hai người bọn họ đang âm thầm đấu đá, trên thế giới này không thiếu những người thông minh cùng có năng lực tưởng tượng.
Tất nhiên, cũng có người suy đoán những chuyện này do hacker gây ra, chuyên ra tay với các công ty, cho nên hiện tại những công ty có quy mô lớn không ngừng bắt đầu lo lắng, chuẩn bị tốt bảo vệ, chỉ sợ rằng nạn nhân kế tiếp chính là công ty của mình.
Chuyện này, tất cả mọi thứ giống như bị căn phòng này ngăn cách lại.
Hạ Tử Dục uống say, cho đến hiện tại vẫn không ăn bất cứ thừ gì, chỉ không ngừng uống rượu.
Hứa Vy Nhân bước lên lầu, vốn dĩ muốn gọi Hạ Tử Dục ăn chút thức ăn, thương lượng nên giải quyết như thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ say khướt của anh, ngược lại có vài phần đau lòng.
“Tử Dục, con như thế nào rồi?” Khóe mắt Hứa Vy Nhân không nhịn được dâng lên nước mắt.
Hạ Tử Dục không nói chuyện, chỉ tiếp tục uống.
“Tử Dục…”
“Mẹ, con không sao!”
“Như thế nào lại không có chuyện chứ? Hạ thị là tâm huyết của con, không lẽ mẹ không biết hay sao?” nhiều năm như vậy, Hạ Từ Dục dốc bao nhiêu tâm huyết vào Hạ thị, bà làm sao lại không rõ, đi sớm về muộn, nhìn thấy Hạ thị từng ngày trờ nên tốt hơn, chính là có thể nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt anh.
Thật ra chuyện khiến Hạ Tử Dục không cam tâm nhất không phải là công ty, mà là việc anh thua dưới tay Mục Cảnh Thiên!
Chuyện này chính là điều mà anh khó lòng chấp nhận nhất!
“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gi lại trở thành như vậy!” Hạ Tử Dục có chút không cam tâm, hét lớn lên.
Hứa Vy Nhân đau lòng không thôi: “Từ Dục, chúng ta nhận sai với Mục Cảnh Thiên, có lẽ chuyện này còn có thể thay
đối…”
Vừa nhắc đến chuyện nhận sai, đôi mắt Hạ Tử Dục trừng lớn: “Không!” anh lập tức phủ nhận, “Dù cho có chết, con cũng sẽ không nhận sai với anh ta!”
Liên quan đến vấn đề tự tôn, so với mạng sống còn quan trọng hơn.
Thua chính là thua, anh không thể đến cả tự tôn cũng thua.
“Nhưng mà rõ ràng chính là con làm không đúng trước!”
“Không, là anh ta, tất cả đều do anh ta hại con trở thành bộ dạng
như vậy, nếu như không phải vì anh ta, con như thế nào lại phải cưới Nhược Mạn, như thế nào lại làm tổn thương đến cô ấy, như thế nào lại ly hôn…” tất cả mọi chuyện, đều đổ hết lên đầu Mục Cảnh Thiên.
Nước mắt Hứa Vy Nhân rơi xuống: “Chuyện này có liên quan gì đến Mục Cảnh Thiên?”
“Không lẽ không phải do anh ta sao? Tất cả đều vì anh ta, con mới phải cưới Nhược Mạn…”
“Tử Dục, nếu như con muốn hận, vậy thì cứ hận mẹ, lúc đầu chính
là vì mẹ cảm thấy Nhược Mạn không tệ, nên mới bảo Mục Cảnh Thiên giới thiệu.