“Cảnh Thiên…” anh vừa muốn đứng dậy, Hạ Từ Hy đã từ phía sau gọi tên anh, “Nếu như anh có chuyện muốn làm, vậy thì cứ mạnh dạn làm, không cần phải suy nghĩ đến bất kỳ người nào khác!”
Mục Cảnh Thiên lời gì cũng không nói, chỉ thoáng sững người, sau đó trực tiếp bước vào phòng tắm.
Nhìn theo bóng lưng của anh,
tâm trạng của Hạ Tử Hy vô cùng nặng nề.
Khi Mục Cảnh Thiên từ trong phòng tắm bước ra, Hạ Tử Hy đã nằm xuống, Mục Cảnh Thiên nằm xuống bên cạnh, từ phía sau ôm chặt lấy cô.
Hạ Tử Hy cũng không tiếp tục lên tiếng, chỉ là thân thể có chút run rẩy, có lẽ cũng vì trên người anh có hơi lạnh nhàn nhạt, dù sao cũng không tiếp tục nói chuyện, hai người đều rơi vào im lặng, trong phòng ngủ lúc này chỉ còn tiếng hô hấp đều đặn của cả hai, nhìn có vẻ giống như ngủ say,
nhưng trên thực tế, mỗi người đều có tâm trạng.
Một đêm nay, chính là trải qua trong sự im lặng vô thanh như vậy.
Ngày thứ hai, khi Hạ Từ Hy tỉnh lại, bên người đã trống vắng không còn một bóng người.
Đã rất lâu sau khi tỉnh dậy thấy được bóng dáng của anh?
Trong công ty.
Mục Cảnh Thiên bước vào trong văn phòng, A Kiệt cũng gấp gáp theo sau.
Mục Cảnh Thiên từ trên bàn lấy ra một tập văn kiện: “Đem những thứ này giao cho Hạ Tử Dục!”
A Kiệt hiểu rõ Mục Cảnh Thiên lúc này đã muốn phản kích.
Còn cậu chính là tán thường nhất dáng vẻ này của Mục tổng.
Cậu kiên định gật đầu: “Được!”
Sau đó liền xoay người rời đi.
Mục Cảnh Thiên đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh bên ngoài, sườn mặt rõ ràng, đôi mắt sáng nhìn càng có vẻ kiên định cùng chắc chắn.
Hạ Tử Dục, nếu như anh đã muốn chơi, vậy thì tôi sẽ chơi cùng với anh.
Nhưng mà kết quả anh chỉ có thể thua đến không đứng dậy nổi!
Hạ thị.
Sau khi nhận được văn kiện do
Mục Cảnh Thiên gửi đến, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Mục Cảnh Thiên!!!
Một tiếng đồng hồ sau, Hạ thị liền xuất hiện tin tức xấu.
Hạ thị trên thương trường kiếm chắc lấy lời, đến hoạt động từ thiện cũng là mượn danh nghĩa.
Nội bộ công ty vô cùng rối loạn, tranh giành cấu xé lẫn nhau, các vấn đề trốn thuế, hàng loạt tình
huống trong nhất thời được đăng lên.
Tin tức này vừa xuất hiện, lại một lần nữa gây lên sóng gió.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên cầm lấy điện thoại cười lạnh: “Chứng cứ trốn thuế mà anh gửi đã là chuyện của tổng giám sát phòng tài vụ tiền nhiệm; Hạ Từ Dục, trước khi làm việc xin anh hãy sử dụng đầu óc!”
Hạ Từ Dục trực tiếp đập nát điện thoại, trong văn phòng rối loạn không ngừng.
Như thế nào cũng không nghĩ đến anh ta sẽ làm như vậy!
Chính vào lúc này, trợ lý bước vào sắc mặt khó coi: “Hạ tổng, có người nhân cơ hội làm lũng đoạn cổ phiếu của chúng ta, sau đó bắt đầu thu mua!”
Cái gì?
Sắc mặt Hạ Tử Dục càng thêm khó coi.
“Lập tức thu lưới, bất kể như thế nào, đều không được đề bị người khác thu mua!” Hạ Tử Dục hét lớn.
“Nhưng mà…đã không kịp rồi…”
“Bất kể như thế nào cũng phải dừng lại!” Hạ Tử Dục hét lớn.
Nhìn dáng vẻ phẫn nộ của anh, trợ lý cũng không dám nói thêm điều gì, chỉ đành gật đầu, nhanh chân chạy ra ngoài.
Trong văn phòng, Hạ Tử Dục đứng im, sắc mặt cực ki âm u.
Anh biết rằng, Mục Cảnh Thiên muốn nhân cơ hội để thu mua Hạ thị, âm thầm thu mua từng chút một cổ phiếu của bọn họ!
Nghĩ đến đây, sắc mặt anh càng khó coi.
Hơn nữa những vàn kiện anh ta gửi đến đều là những vấn đề nội bộ tại Hạ thị, thật không nghĩ đến Mục Cảnh Thiên đều biết rõ!
Nhất thời giống như cho anh một đòn cảnh cáo.
Nhất thời giống như cho anh một đòn cảnh cáo.
Mục Cảnh Thiên đã dùng sự thật để nói cho anh biết, anh ta không phải không muốn hành chết anh, chỉ là thủ hạ lưu tình, còn hiện tại anh ta không muốn nể tình nữa!
Sắc mặt Hạ Tử Dục lúc này, vô cùng khó coi.
Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân khi đọc được tin tức này cũng có vài phần sửng sốt.
Nếu như nói một công ty hoàn toàn không có vấn đề, đây là một
chuyện không thể nào, nhưng nhất thời bị tố cáo nhiều vấn đề như vậy, quả thật khiến cho người khác càm thấy lo lắng.
Khi bọn họ gọi điện thoại đến là do trợ lý nghe máy, Hạ Tử Dục đã được cảnh sát mời đi.
Lúc này, Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân càng lo lắng hơn.