Hạ Tử Dục đứng trước khung cửa sát đất, ngắm nhìn khung cảnh dưới lầu.
Mỗi khi anh đứng ở nơi này, đều là những khi anh đang suy nghĩ, anh thích nhìn những ánh đèn lấp lánh vô số dưới chân, chuyện này khiến cho anh cảm thấy được thà lõng, giống như tất cả mọi thứ đều bị anh chà đạp dưới chân.
Chuyện này được tiết lộ, công ty ít nhiều gi cũng bị ảnh hưởng, cổ phiếu có hiện tượng sụt giảm, hơn nữa điện thoại từ phòng quan hệ công chủng không
ngừng vang lên, đều muốn mời Hạ Tử Dục tham gia phỏng vấn, nhưng tất cả đều bị từ chối.
Cho đến không ít cổ đông muốn gặp anh đều bị anh từ chối ngoài cửa; giây phút này anh không muốn gặp bất kỳ ai.
Thật ra, nếu như đồi thành trước đâu, khi tin tức này được tung ra, anh ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy vui mừng.
Cũng vi như vậy, bất kể anh làm ra bất kỳ chuyện gì, cũng sẽ không bị người khác gán ghép danh hiệu không tốt.
Còn hiện tại, khi tin tức này được tung ra, tâm trạng anh hiện tại nói không nên lời sự phức tạp.
Cũng không hề có cảm giác may mắn như trước đây.
Cám giác đầu tiên của anh chính là tin tức này chính là do An Nhược Mạn đưa ra.
Ngoại trừ cô ấy, có lẽ cũng sẽ không ai làm như vậy, cũng không có bao nhiêu người biết được chuyện này.
Chỉ cần nghĩ đến đây, anh liền hít sâu một hơi.
An Nhược Mạn làm như vậy chính là muốn thành toàn cho anh? Hay như thế nào?
Nghĩ đến đây, anh liền cầm lấy điện thoại gọi đến cho một người; rất nhanh phía bên đầu dây điện thoại đã có người nhận máy.
“Có chuyện gì sao?” Sau khi nghe máy, An Nhược Mạn liền trực tiếp nghe máy, cũng không muốn phí lời.
“Tại sao phải làm như vậy?” Hạ Tử Dục cũng không vòng vo, hơn nữa trực tiếp hỏi, giống như có thể chắc chắn được chuyện này
chính là do cô gây ra.
An Nhược mạn cũng không nghĩ đến, anh gọi điện thoại đến chính là tra hỏi chuyện này.
“Tôi không biết anh đang nói chuyện gì!” An Nhược Mạn giả ngốc.
“Cô có biết hậu quả của chuyện này không?” Anh tiếp tục hỏi, ánh mắt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, không chút gợn sóng, cũng không tức giận; nếu như không phải anh đang nói chuyện, nhất thời có thể nghi ngờ anh có phải là một bức tượng điêu khắc.
“Như thế nào? Đau lòng cô ấy sao?” An Nhược Mạn nắm chặt điện thoại hỏi ngược lại.
“Tôi chỉ muốn biết, cô làm như vậy, là muốn thành toàn cho tôi hay muốn cổ phiếu của Hạ thị tuột dốc?” Hạ Tử Dục âm trầm lên tiếng.
Lời nói này, một lời hai ý, sau khi An Nhược Mạn nghe thấy, sắc mặt có chút khó coi, khớp ngón tay nắm chặt điện thoại trở nên trắng bệch.
Lời nói này, một lời hai ý, sau khi An Nhược Mạn nghe thấy, sắc mặt có chút khó coi, khớp ngón tay nắm chặt điện thoại trở nên trắng bệch.
“Tôi không biết anh đang nói gi!” vừa dứt lời, trực tiếp ngắt ngang điện thoại.
Nghe từ phía đối diện truyền đến tiếng ngắt máy, Hạ Tử Dục chân mày nhíu chặt, nhìn bên ngoài thở dài.
Còn An Nhược Mạn bên này, cầm lấy điện thoại, trong lòng nói không nên cảm xúc nào.