Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 1153




Thân thể thẳng đứng, cô đơn; cũng không biết được sự cô đơn này vì ai…


An Nhược Mạn ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày, cơ bản đã không còn gì đáng ngại.



Chỉ là chuyện giữa cô cùng Hạ


Tử Dục vẫn luôn bị Vân Ý truy hỏi.


“Con nói cho mẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vân Ý lúc này cũng đã không phải lần đầu tiên hỏi An Nhược Mạn.


An Nhược Mạn không phải trẻ con, tất nhiên sẽ không khóc nháo đem những chuyện này nói cho bọn họ biết, để cho bọn họ đi giải quyết.





Có lẽ, trong sâu tận đáy lòng, cô vẫn không tình nguyện cùng Hạ Tử Dục náo loạn đến bước đường này.


Dù cho không vui, đau lòng, khó chịu, cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng, làm những chuyện có thể phát tiết được.


“Thật sự không có chuyện gì cả!”


“Không có gì? Con xem mẹ là con nít ba tuổi sao, mẹ cũng là người từng trải, tất nhiên có thể nhận ra được, hiểu còn nhiều hơn các con, hai đứa các con có cãi vã hay không, mẹ vẫn có thể nhận ra được!” Vân Ý nói, bà ngược lại không phải là một người chua ngoa, nhưng có thể nói rằng cũng là một người biết bảo vệ con gái.


An Nhược Mạn ngồi một bên, nghe những lời này của Vân Ý, chỉ có thể đờ đẫn ngồi im.


Nhìn thấy cô vẫn không muốn mờ lời, chân mày Vân Ý nhíu chặt: “Không lẽ vì Tử Dục đã làm chuyện gì có lỗi với con sao?”


Phản ứng của An Nhược Mạn thoáng sững sờ.


Nên nói rằng bà có tầm nhìn hay là suy đoán quá chuẩn đây.


Nhìn thấy phản ứng của An Nhược Mạn, Vân Ý nhíu chặt chân mày lên tiếng: “Thật sao?”


“Ay da, không phải, không có chuyện đó!” An Nhược Mạn nói, “Mẹ, mẹ cũng đừng hỏi nữa có được không, không phải như những gì mẹ nghĩ đâu, con mệt rồi, mẹ cứ ra ngoài trước đi…”


“Nhược Mạn…”


“Được rồi, mẹ, con biết rồi, con sẽ xử lý chuyện này, mẹ cứ ra ngoài trước đi!” vừa nói, An Nhược Mạn liền từ trên giường bước xuống, đẩy Vân Duệ về phía cửa, sau đó đóng chặt cánh cửa lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.


“Con đứa trẻ này…” Vân Ý đứng bên ngoài cửa, cuối cùng vẫn bất lực rời đi.


Sau khi Vân Ý bước ra ngoài, An Nhược Mạn cũng thở phào nhẹ nhõm.


Khi bước trở về trong căn phòng trống rỗng, trong lòng lại không biết nên làm như thế nào.


Thật ra, chỉ cần không nhìn thấy Hạ Tử Dục, nhưng một khi nhìn thấy anh, cô lại kích động, giống như nhớ lại những ngày tháng bị lừa gạt.


Cô đơn thuần yêu anh, như trong mắt anh, cô lại giống như một kẻ ngốc!


Nếu không chuyện rõ ràng như vậy, cô làm sao không nhận ra được chứ!


An Nhược mạn bước ra ngoài ban công, thời tiết trong giây phút này, mặc dù quang đãng nhưng tâm trạng cô lúc này cũng không khá hơn bao nhiêu.


Cho dù hận cùng oán trách nhưng đôi khi vẫn sẽ nghĩ đến. anh có chút nào áy náy, có chút nào yêu thích cô hay không…