An Nhược Mạn xuất viện sau đó trở về An gia. Ngày xuất viện, Hạ Từ Dục cũng không đến bệnh viện, chỉ có Hứa Vy Nhân, Hạ Thiên, bao gồm cả Hạ Tử Hy có mặt.
vẫn dù cảm xúc của An Nhược Mạn vẫn chưa khá lên, nhưng chuyện này ngược lại khiến cho An Mạc Thiên cùng Vân Ý có ý kiến.
Bất kể Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên nói bao nhiêu lời tốt đẹp, thì Hạ Tử Dục cũng đã dẫn đến bất mãn.
Buổi tối, Hạ Tử Dục sau khi trờ về nhà, Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên đều đang ngồi trong phòng khách.
“Con đã về rồi!”
Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên đưa mắt nhìn anh, cảm giác có chút thiếu sót nhưng lại không lên tiếng, Hạ Tử Dục nhíu chặt chân mày bước về phía bọn họ: “Ba mẹ, hai người làm sao vậy?”
“Nhược Mạn hôm nay xuất viện, con như thế nào lại không đến?”
Nhắc đến An Nhược Mạn, đôi
mắt Hạ Tử Dục lóe lên tia né tránh: “Hôm nay công ty có rất nhiều cuộc họp…”
“Chuyện gì còn có thể quan trọng hơn so với Nhược Mạn? Tử Dục, con như vậy khiến cho ba mẹ Nhược Mạn suy nghĩ như thế nào?”
Hạ Tử Dục im lặng, cũng không lên tiếng.
Anh không phải không biết, chỉ là không muốn gợi lên những tranh cãi vô ích.
Nếu như An Nhược Mạn đã
không muốn nhìn thấy anh như vậy, vậy thì anh không xuất hiện trước mặt cô là được rồi.
“Có chuyện gì nặng nhẹ ra sao không lẽ con không biết rõ sao? Ba mặc kệ giữa con cùng Nhược Mạn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tóm lại, con nhất định phải đón Nhược Mạn từ An gia trở về!” chỉ để lại một câu nói như vậy, Hạ Thiên liền trực tiếp trở về phòng.
Từ trước đến này, Hạ Thiên luôn dùng cách giáo dục dịu dàng, nhưng đây cũng là lần đầu tiên trực tiếp ra lệnh như vậy.
Trên cơ bản, chỉ cần ông tức giận, thì sẽ không có bất kỳ dám nói bất kỳ điều gì.
Hứa Vy Nhân cũng đưa mắt nhìn Hạ Từ Dục, sau đó bước lên lầu.
Hạ Tử Dục đứng im tại chỗ, cũng không nói bất kỳ điều gì, đứng một láy liền bước về phòng.
Sau khi mờ cửa phòng liền nhận ra trước đây mỗi một lần bước vào bên trong đều có thể nhìn thấy một bóng dáng đang chờ đợi bên trong, nhưng đêm nay sau khi bước vào chỉ nhìn thấy bên trong trống rỗng.
Mở lên ngọn đèn tường, Hạ Tử Dục bước vào bên trong, khuôn mặt không chút cảm xúc, không cách nào nhận ra cảm xúc của anh.
Mỗi một lần quay trở về, anh đều nghĩ nên tìm lý do gì để đến phòng sách, nhưng đêm nay ngồi bên trong, ngược lại cảm thấy bất lực, không biết nên làm như thế nào.
Đứng dậy, cuối cùng vẫn bước về phòng sách.
Chỉ có bước vào phòng sách mới có thể khiến cho trái tim khó xử
bình tĩnh lại.
Lần này, anh ngược lại không làm bất kỳ điều gi, chỉ một mình đứng trước khung cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.