Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 1122




Ly hôn!
Ly hôn!
Anh ta muốn ly hôn!
Nằm mơ!
Cô tuyệt đối sẽ không ly hôn!
Trôi qua rất lâu, An Nhược Mạn mới bước vào căn phòng bên trong, nhìn Hạ Tử Hy đang ngồi bên trong, sắc mặt vô cùng không tốt.
Khi bước vào bên trong, trên khuôn mặt An Nhược Mạn đã không còn dấu vết của nước mắt, ngược lại nhìn Hạ Tử Hy: “Như
thế nào? Đặc sắc chứ?”
Hạ Tử Hy ngẩng đầu nhìn cô, chân mày thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại.
“Muốn biết tại sao tôi biết không?”
Hạ Tử Hy không lên tiếng.
An Nhược Mạn nói: “Tôi nhìn thấy lá thư anh ta viết cho cô trên Facebook!”
Hạ Từ Hy im lặng không biết nên nói như thế nào.
An Nhược Mạn cười lạnh: “Kết cục này thật sự khiến người ta bất ngờ!”
“Chị dâu!”
“Đừng gọi tôi là chị dâu!” An Nhược Mạn lạnh lùng ngắt lời cô, “Hạ Tử Hy, uổng cho tôi xem cô như em gái, xem cô như em gái ruột, cô vậy mà lại lừa gạt tôi!”
“Lúc đó dạy tôi những lời kia, có phải vì muốn nhìn trò cười của tôi hay không?”
Nhìn dáng vẻ lúc này của An Nhược Mạn, khuôn mặt có chút
kích động đến méo mó, Hạ Tử Hy biết rằng, hiện tại bất kể cô có nói gì, cô ấy đều không cách nào nghe lọt tai.
Nhưng mà thời điểm này, nếu như không nói bất kỳ điều gì, đối với An Nhược Mạn chính là một sự ngầm thừa nhận.
“Em cùng anh trai từ nhỏ lớn lên bên nhau, mặc dù không phải là con ruột của Hạ gia nhưng hai người chúng em tình cảm giống như anh em ruột; đừng nói là anh trai, nếu đổi lại là em, em cũng sẽ lựa chọn làm như vậy!” Hạ Tử Hy nói.
“Như thế nào cô hiện tại đang khoe khoang với tôi rằng tình cảm của hai người tốt đẹp như thế nào sao?” An Nhược Mạn nhìn cô hỏi ngược lại, ánh mắt lạnh lùng, khiến cho Hạ Từ Hy có chút không biết nên làm như thế nào.
“Em chỉ muốn nói cho chị biết, sự việc như thế nào chính là như thế đó, sẽ không thay đổi, cũng không cách nào thay đổi được!”
“Vậy sao?” An Nhược Mạn cười lạnh nói, trong giọng nói tràn ngập sự khinh thường cùng không tin tưởng.
“Em biết rằng em hiện tại nói bất kỳ điều gì chị cũng sẽ không tin, nhưng mà Nhược Mạn, em từ trước đến nay chưa từng muốn lừa gạt chị, em thật sự hi vọng chị cùng anh trai có thể hạnh phúc!” Hạ Tử Hy nhấn mạnh từng chữ.
“Nhưng chỉ cần có sự tồn tại của cô, sẽ không được như vậy!” An Nhược Mạn hét lớn.
Sắc mặt Hạ Tử Hy không được ổn, nhìn An Nhược Mạn, trôi qua một lúc lâu cô mới lên tiếng: “Chị hiện tại không bình tĩnh, đợi đến khi chị bình tĩnh lại chúng ta lại
nói chuyện!” vừa nói. Hạ Tử Hy liền nhìn cô, cuối cùng cầm lấy túi xách rời khỏi.
Lúc này, An Nhược Mạn nhìn theo bóng lưng của cô: “Hạ Từ Hy, tôi hận cô, nếu như tôi không hạnh phúc, thì tôi cũng sẽ khiến cô không được hạnh phúc!”
Bước chân Hạ Tử Hy liền dừng lại, cũng không trả lời cô ta, mà trực tiếp rời khỏi.
Sau khi rời khỏi khách sạn Kim Đô, Hạ Tử Hy ngồi im trong xe.