Khi nghe thấy giọng nói của A Hoa, Vinh cẩm lúc này mới đúng lên, cứng ngắt bước ra ngoài, còn một tay nắm chặt vị trí trái tim.
A Hoa đi theo phía say, chân mày lo lắng nhíu chặt.
Mỗi ngày cứ trôi qua, sau ngày hôm đó, cuộc sống từ từ trở về cuộc sống bình thường.
Còn vết thương của Hạ Tử Hy cũng dần hồi phục, hơn nữa cũng không như tường tượng sẽ để lại vết sẹo đáng sợ, chỉ có một vết sẹo mờ, rất nhỏ, nếu không tỉ mỉ
quan sát căn bản không thể nhận ra được; bác sĩ nói, theo thời gian sẽ dần nhạt dần, không để lại sẹo.
Có để lại sẹo hay không Hạ Tử Hy cũng không để ý đến, dựa theo những gì Mục Cảnh Thiên nói, vết sẹo chính là nhắc nhở anh càng yêu cô, cho nên đối với cô mà nói cũng không có quá nhiều chấp niệm.
Hôn lễ gần kề, người trước giờ vẫn luôn bình thản như Hạ Tử Hy cũng đã bắt đầu cảm thấy căng thẳng cùng hưng phấn.
Mặc dù không phải là lần đầu kết hôn, nhưng dù sao cũng là lần đầu mặc váy cưới, cho nên đây mới là lần kết hôn có ý nghĩa.
Đêm trước ngày đám cưới, Hạ Từ Hy theo lý phải ở Hạ gia cùng mọi người ăn cơm.
Cả gia đình cùng nhau ăn cơm, không khí vô cùng náo nhiệt.
An Nhược Mạn nhìn cô: ‘Tiểu Hy, thật sự không có vấn đề gì chứ? vết thương không còn đau nữa đúng không?”
“Hiện tại đã không còn vấn đề gì
nữa rồi!”
“Khi em xảy ra chuyện, trùng hợp chị không có ở thành phố A, không thể đến thăm em, em sẽ không tức giận chị chứ?”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Tất nhiên là không, lại nói, sau đó chị không phải cũng đã đến thăm em sao?”
“Lúc em cần nhất chị lại không ở bên cạnh, chị vẫn cảm thấy trong lòng có chút khó chịu!” An Nhược Mạn nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười, An Nhược Mạn có đôi khi thật sự rất đáng
yêu, chính là một đứa trẻ khiến người khác không cách nào không yêu mến được.
Ngước mắt liếc nhìn Hạ Tử Dục ngồi một bên, hi vọng anh cũng có thể nhìn rõ người bên cạnh.
“Khi mặc váy cưới có hay không sẽ lộ ra vết sẹo?”
“Chỉ là vết thương nhỏ, không có cách nào nhận ra được, Cảnh Thiên cũng đã cho nhà thiết kế chỉnh lại vai áo, đến lúc đó có thể sử dụng!”
“Còn có cả vai áo hay sao? Xem
ra anh Cảnh Thiên thật sự rất chu đáo” An Nhược Mạn hâm mộ nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười hạnh phúc.
Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân, đến cả An Nhược Mạn đều vây quanh Hạ Tử Hy cười nói, chỉ có Hạ Tử Dục ngồi một bên, lạnh nhạt ăn thức ăn, giống như không khí vui vẻ bên cạnh không chút liên quan gì đến anh.
Lúc này, An Nhược Mạn nhìn anh: “A Dục, anh làm sao vậy? Tiểu Hy ngày mốt sẽ kết hôn, không lẽ anh không nói gì để nói
sao?” An Nhược Mạn hướng tầm nhìn về phía anh.
Nghe thấy câu nói này của cô, Hạ Tử Dục mới ngẩng đầu lên nhìn, suy nghĩ một lát liền nói: “Chăm sóc tốt bản thân, đừng khiến người nhà lo lắng!”
Hạ Tử Hy gật đầu.
An Nhược Mạn: “…chỉ có như vậy? Hết rồi?”
Hạ Tử Dục gật đầu.
An Nhược Mạn có chút ủ rũ, quay đầu lại nhìn Hạ Tử Hy: “Tiểu
Hy, anh ấy là anh trai của em, em nên rõ ràng nhất, tính cách của anh ấy không giỏi biểu đạt, em đừng trách anh ấy!”
“Tất nhiên sẽ không!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.
“Thật ra chị cùng anh trai em có chuẩn bị một phần qua cho em.” vừa nói, A Nhược Mạn liền lấy một chiếc hộp sau lưng: “Đây là một chút tâm ý của chị và anh trai em!”
Hạ Tử Hy sửng sôt, lập tức nói: “Chị dâu không cần đâu!”
“Em cứ nhận lấy, nếu không nhận thì chị cùng anh trai em sẽ không yên tâm!”
“Vậy…được thôi, cảm ơn anh trai, cảm ơn chị dâu!” Hạ Tử Hy mỉm cười, nhưng cũng không mở hộp quà, chỉ đặt sang một bên.
“Được rồi, biết quan hệ hai người rất tốt, mau ăn nhanh đi, thức ăn cũng lạnh rồi!” Hứa Vy Nhân mỉm cười nói.