Hạ Tử Hy không cách nào đến sân bay tiễn cô, nhưng nhìn Ngưng Tích cứ rời đi như vậy, khó tránh có chút tiếc nuối, suy
nghĩ một lát, vẫn gọi điện thoại đến cho Mục Cảnh Thiên, nhưng điện thoại vẫn trong trạng thái không người nghe máy.
Hạ Tử Hy không ngừng gọi, nhưng vẫn không có người nghe máy.
Cuối cùng, Hạ Tử Hy đành gọi đến phòng thư ký.
“Tiểu Nhã, Mục tồng đang ở đâu?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Mục tổng hiện tại đang trong phòng họp, có một hạng mục xảy ra vấn đề, hiện tại đã cũng đã
họp hơn một tiếng đồng hồ rồi!”
“Rất quan trọng sao?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Đúng vậy!”
Nếu quan trọng như vậy, Hạ Tử Hy cũng không tiện để thư ký ngắt ngang, chỉ đành nói: “Nếu như Mục tổng ra ngoài, bảo anh ấy lập tức gọi điện cho tôi!”
“Được, tôi biết rồi!” thư ký lập tức trả lời một tiếng, sau đó ngắt điện thoại.
Hạ Tử Hy ngồi trên giường, nhìn
điện thoại, thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng từ đầu đến cuối không vang lên bất kỳ cuộc gọi nào.
Cho đến khi hơn nữa tiếng sau, điện thoại cô vang lên một lần nữa, nhưng cuộc gọi đến không phải là Mục Cảnh Thiên mà là Ngưng Tích.
Cầm lấy điện thoại, lập tức nghe máy.
“Chị Tử Hy, em hiện tại đã đến sân bay chuẩn bị đăng ký, nhưng
trước khi rời khỏi đây em vẫn có một chuyện muốn nói cho chị biết!”
“Cái gì?”
“Chuyện này, sau khi nghe xong, em hi vọng chị có thể tiếp tục yêu Cảnh Thiên!” Ngưng Tích nói.
Hạ Tử Hy cầm lấy điện thoại, nghe thấy những lời này của Ngưng Tích.
“Thật ra lúc đầu khi Cảnh Thiên đi công tác, cũng là lần máy bay mất liên lạc, lúc đó có một hạng mục do anh trai của chị động tay
động chân, cho nên mới phí sức lớn như vậy, nếu như không phải do anh ta, Cảnh Thiên cũng không cần đáp chuyến bay kia quay trở về, càng sẽ không xảy ra chuyện!”
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy chỉ cảm thấy lỗ tai vang lên ong ong.
Khó lòng chấp nhận được.
“Máy bay mất liên lạc, em nhận được điện thoại của Huống Thiên Hựu mới vội vàng đến nơi, thời điểm đó, anh trai của chị vẫn tiếp tục tấn công hạng mục công ty của Cảnh Thiên, chuyện này em
nghĩ răng anh ây chưa từng nói cho chị biết, anh ấy thật sự rất yêu chị!”
Hạ Tử Hy như thế nào cũng không nghĩ đến, Ngưng Tích lại nói ra những điều này.
Cô quả thật không biết một chút gì cả.
“Hành khách thân yêu, chuyến bay đến Malaysia hiện tại bắt đầu đăng ký lên máy bay…”
Lúc này điện thoại liền vang lên âm thông báo được phát.
Ngưng Tích cầm điện thoại nói: “Chị Tử Hy, em phải lên máy bay rồi, tạm biệt!”
Hạ Tử Hy cầm chắc điện thoại, Ngưng Tích lúc này đã ngắt máy, nhìn điện thoại trong tay, bên tai cô không ngừng vang lên những điều Ngưng Tích vừa nói.
Những gì cô ấy nói là sự thật sao?
Nhưng mà cô ấy hiện tại cũng không có lý gì để lừa gạt cô.
Nếu như là sự thật…
Trong đầu cô không ngừng nhớ lại khi máy bay Mục Cảnh Thiên xảy ra sự cố mất liên lạc, cô đã đến tìm Hạ Tử Dục, thời điểm đó cô đã nhìn thấy thư ký hoảng hốt bước ra ngoài, hơn nữa cô cùng đã từng cầu xin anh giúp cô, nhưng Hạ Tử Dục đã từ chối.
Hiện tại nghĩ lại, quả thật có chút khả nghi.
Nếu như thật sự giống như những gì Ngưng Tích nói, vậy anh trai tại sao lại phải làm như vậy? Không lẽ nguyên nhân vì cô sao?
Hạ Tử Hy không dám tiếp tục tưởng tượng, tin tức này đối với cô có chút chấn động.
Ngồi im không biết đã trải qua bao lâu, cho đến khi Mục Cảnh Thiên quay lại, cô mới bừng tỉnh.
“Như thế nào? Tại sao lại ngồi ngây người ờ đây?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.
Hạ Tử Hy nhìn anh, trong đầu lóe lên những lời Ngưng Tích vừa nói, anh biết rõ, nhưng lại không làm bất kỳ chuyện gì, hơn nữa cũng không hề nói cho cô biết.
Sự bao dung này khiến cho Hạ Tử Hy không biết nên nói như thế nào.
Hai mắt chăm chú nhìn anh, rất lâu cũng không lên tiếng.