“Hiện tại em cuôi cùng cũng đã
hiểu được, anh ấy từ trước đến nay chưa từng yêu em, chỉ là một mình em đơn phương tình nguyện!” Ngưng Tích bình tĩnh nói, trong giọng nói có chút chua xót.
Đối diện với khí thế bức người, với sự lanh lợi của cô, Hạ Tử Hy đều có thể đối phó, nhưng cô đột nhiên trở nên như thế này, Hạ Tử Hy trong nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Quả nhiên, cô vẫn không thích hợp cho những cảnh tình cảnh ướt át!
“Chị Tử Hy, thật sự xin lỗi, trước đây đã làm nhiều chuyện tổn thương đến chị như vậy, chị không những không trách em, còn liều mạng để cứu em!” Ngưng Tích nhìn cô nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Em không cần nói chị vĩ đại như vậy, tình huống lúc đó, đổi lạl thành người khác, chị cũng sẽ làm như vậy, chỉ là lúc đó chị không nghĩ đến Lục Tiêu An lại có thể điên cuồng đến bước này!”
“Nhưng mà, chị vân có suy nghĩ cho em chạy trốn!” Ngưng Tích biết rõ, Hạ Tử Hy lúc đó chính vì
muốn dành chút thời gian cho cô chạy thoát.
Hạ Tử Hy mỉm cười, cũng không nói quá nhiều.
“Chị cùng những người phụ nữ trước đây của Cảnh Thiên không giống nhau, cho nên em chúc phúc cho hai người!” Ngưng Tích nói.
“Có lời chúc phúc này của em, chị tin rằng anh Cảnh Thiên của em nhất định sẽ rất vui, em khi nào rời khỏi, anh ấy có biết hay không?”
Ngưng Tích lắc đầu: “Anh ấy không biết, tôi không hề nói cho anh ấy biết, chị cũng đừng nói cho anh ấy nghe!”
“Tại sao?”
“Có lẽ anh ấy vẫn vì chuyện chị bị thương nên tức giận, bất kể như thế nào, chị Tử Hy, chị đừng nói cho anh ấy biết!” Ngưng Tích nhìn Hạ Tử Hy nói, ánh mắt chắc chắn, nhìn giống như thật sự không muốn nói cho Mục Cảnh Thiên biết.
“Ngưng Tích, em suy nghĩ nhiều rồi, dù cho anh ấy có tức giận
em, nhưng hiện tại chị đã không còn vấn đề gì, anh ấy cũng đã nguôi giận, huống hồ anh ấy cũng sẽ không tức giận em, chỉ là có chút nóng vội mà thôi!” Hạ Tử Hy nhàn nhạt nói, cô hiện tại có thể cảm nhận được phần trách nhiệm mà Mục Cảnh Thiên dành cho cô.
“Dù cho là như vậy…” Ngưng Tích chậm chạp lên tiếng, “Chỉ là chị Tử Hy, chị tại sao lại ngốc như vậy?”
“Hả?” Hạ Tử Hy có chút khó hiểu nhướng mày.
“Làm sao có người phụ nữ nào lại ngu ngốc giống như chị vậy chứ, nếu như em rời khỏi đây, Mục Cảnh Thiên nếu tiễn em, nếu như em không nỡ rời khỏi thì như thế nào?” Ngưng Tích hỏi.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Nếu như thật sự là như vậy, vậy thì chị hiện tại sẽ không đứng ờ đây!”
“Dù cho như vậy, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút, không phải người con gái nào cũng biết thức thời như em đâu!” Ngưng Tích nói.
Quả thật chính là như vậy.
Bên cạnh Mục Cảnh Thiên xuất hiện vô số người khác nhau, Ngưng Tích mặc dù chỉ giở chút thủ đoạn, nhưng cũng chưa từng thật sự làm hại đến Hạ Tử Hy.
Tình yêu, chính là như vậy.
Khiến cho người ta đố kỵ, khiến cho người mê hoặc, cũng khiến cho người ta không kìm lòng được làm ra nhiều chuyện.
Nhưng cô ấy lại không giống như Lăng Tiêu Vân, vì tình yêu, có thể bất chấp làm tổn thương đến người khác, có lẽ cũng vì như vậy mới khiến cho Hạ Tử Hy thật
sự không có cách nào hận được Ngưng Tích.
“Chị biết rồi!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.
Ngưng Tích cũng mỉm cười, hai người tiếp tục dùng bữa.
Sau khi ăn xong, tài xế đưa Hạ Tử Hy trở về, còn Ngưng Tích cũng trực tiếp xuất phát đến sân bay.