Mục Cảnh Thiên chân mày nhíu chặt, mím chặt môi, cũng không lên tiếng.
“Vừa bắt đầu em nghĩ rằng mình có thể kéo anh về bên cạnh em, đến mức không tiếc dùng cách giả vờ quen với Lục Tiêu An, cũng chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của anh, nhưng đến hiện tại em
mới phát hiện ra rằng, trái tim của anh sớm đã không còn bên cạnh em!”
“Cảnh Thiên, anh có từng thích qua em không? Dù cho chỉ một chút mà thôi!” Ngưng Tích khát vọng nhìn sang anh.
Đối diện với câu hỏi này của cô, Mục Cảnh Thiên lên tiếng: “Ngưng Tích…”
“Thật ra anh không cần nói, em cũng biết rõ!” Ngưng Tích cười chua xót.
“Có điều hiện tại, em đã suy nghĩ
thông suốt rồi, điều em hi vọng đã cuốn theo thời gian, không cách nào quay trờ lại!” cô lên tiếng, mặc dù giọng nói có chút nghẹn ngào, nhưng trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười.
“Ngưng Tích, em sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về bản thân!” Mục Cảnh Thiên nói.
Ngưng Tích mỉm cười gật đầu: “Em cũng hy vọng như vậy!”
Mục Cảnh Thiên nhìn cô mỉm cười: “Nhất định sẽ như vậy!”
Ngưng Tích mỉm cười: “Được rồi,
đã khuya rồi, em cũng nên trở về nghỉ ngơi!”
Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Được, sớm nghỉ ngơi!”
“Anh cũng vậy!”
Sau khi dứt lời, Ngưng Tích liền đứng dậy bước về phía phòng ngủ.
Khi nhìn thấy cô bước vào bên trong, Mục Cảnh Thiên cũng không gấp gáp rời đi, anh ngồi một lát sau đó cũng trở về phòng.
Mục Cảnh Thiên vĩnh viễn sẽ
không bao giờ biết được, Ngưng Tích tại căn phòng còn lại đã trải qua như thế nào, sau khi tiến vào trong phòng, dựa sát vào cánh cửa sau lưng, nước mắt như mưa, nhưng lại sợ Mục Cảnh Thiên ở bên ngoài nghe thấy, cho nên chỉ có thể nỗ lực kiềm nén, đôi môi mím chặt, bật khóc cho tất cả ủy khuất cùng bất an trong tim.
Ngày hôm sau.
Hạ Tử Hy xuất viện, tất nhiên Ngưng Tích cũng đã xuất viện.
Hạ Tử Hy trực tiếp quay về Mục gia, dù sao nơi đó cũng có người chăm sóc, hơn nữa bọn họ sau khi kết hôn cũng sẽ quay về Mục gia sinh sống, cho nên trước mắt quay về sớm.
Sau khi đưa Hạ Tử Hy về nhà, nhận thấy trong nhà có người, Mục Cảnh Thiên lúc này mới yên tâm, vội vàng đến công ty để xử lý mọi chuyện.
Hạ Tử Hy lần này quay trở về liền trở thành bảo vật, bất kể là Mục lão thái thái, Mục phu nhân hay là dì Lý đều đem cô nâng niu trong lòng bàn tay, hầu hạ ăn uống
ngon miệng, chỉ trừ việc đi vệ sinh, còn những việc khác hận không thể lấy cho Hạ Tử Hy một chiếc xe đẩy.
“Tiểu Hy, bà nội không cần biết, sau này bất kể xảy ra tình huống gì, cháu cũng phải tự bảo vệ lấy bản thân mình trước, chuyện đã xảy ra kia bà nội không muốn tái diễn!” Mục lão thái thái nhìn Hạ Tử Hy dặn dò,
“Không, bà nội cũng không muốn cho cháu cơ hội đó!”
Hạ Tử Hy mỉm cười gật đầu: “Bà nội, cháu đã biết rồi!”
“Đúng vậy Tiều Hy, bất kể là tình huống gì, cháu cũng phải bảo vệ bản thân mình trước!” Mục phu nhân cũng đứng một bên dặn dò.
Hạ Tử Hy sớm đã biết nhất định sẽ có một màn “dạy dỗ” như thế này, có điều cô cũng rất thích cảm giác được người quan tâm, cô chỉ luôn mỉm cười gật đầu: “Cháu biết rồi, cháu nhất định sẽ chú ý, cháu đảm bảo!”
“Như vậy còn tạm được!” nhìn thấy cô đảm bảo, Mục lão thái thái lúc này mới yên tâm.
“Hạ tiểu thư, không, thiếu phu nhân, mau đến uống canh gà, như vậy mới tốt cho việc hồi phục vết thương!”
“Được!” Hạ Tử Hy ngồi trên ghế
sofa, gật đầu nhận lấy.