“Nha đầu ngốc, ba mẹ lo lắng cho con là chuyện bình thường!”
“Sau này, cứ để con đến hiếu thảo, quan tâm hai người!” Hạ Tử Hy dịu dàng nói, ánh mắt tràn ngập tình thân, ương bướng lâu như vậy, khoảng cách xa lạ này cứ bất tri bất giác bị Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân làm tan chảy.
Không có quan hệ máu mủ thì như thế nào?
Ba mẹ ruột của cô cũng không biết đang ở nơi nào, tại sao lại bỏ rơi cô, nhưng người trước mặt này chính là những người đã vất vả nuôi lớn cô, rõ ràng không phải là người thân nhưng lại hơn cả người thân.
Hạ Tử Hy cảm thấy, cô cả đời này đều mang họ Hạ, đều là con gái của Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân.
“Có câu nói này của con, ba mẹ cảm thấy như được an ủi!” Hứa Vy Nhân mỉm cười nói, ngước mắt nhìn Hạ Thiên, trong mắt hai người cũng tràn ngập sự hạnh phúc.
Từ trước đến nay chỉ sợ Hạ Tử Hy sẽ phát hiện sự thật, hiện tại, có những lời này của Hạ Tử Hy, bọn họ giống như được uống định tâm hoàn vậy.
Chính vào lúc này, An Nhược Mạn từ trên lầu bước xuống, khi nhìn thấy Hạ Tử Hy liền lên tiếng: “Tiểu Hy, em đến rồi sao?”
Nghe giọng nói vang lên đưa mắt nhìn trên lầu, An Nhược Mạn cũng bước xuống: “Chị dâu!’’ Hạ Tử Hy mỉm cười chào hòi.
“Em đến đây thật tốt, có thể cùng chị trò chuyện; ba mẹ, con có thể mượn Tiểu Hy một lát được hay không?” An Nhược Mạn hỏi.
Cả nhà hòa thuận, không còn gì vui bằng.
“Đi đi, mẹ xuống bếp xem thử hôm nay sẽ ăn món gì?”
“Cảm ơn mẹ!” vừa nói, An Nhược Mạn liền kéo tay Hạ Tử Hy bước lên lầu, Hạ Thiên cầm lên tờ báo tiếp tục xem tin tức.
Trên lầu, An Nhược Mạn rót cho Hạ Tử Hy một ly nước ấm: “Em như thế nào lại về một mình, anh Cảnh Thiên đâu?”
“Anh ấy đang ở công ty!”
An Nhược Mạn ngôi bên cạnh cô,
nhìn phần bụng vẫn chưa nhô lên của cô: “Em bé như thế nào rồi? Em có định kỳ kiểm tra không?”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Em đã đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng rất tốt!”
An Nhược Mạn gật đầu, ánh mắt nhìn về phía bụng của cô, ánh mắt có vài phần hâm mộ.
“Tiểu Hy, em thật hạnh phúc!” An Nhược Mạn chậm chạp lên tiếng, giọng nói có vài phần hâm mộ.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Không lẽ chị không hạnh phúc sao? Nếu
như chị hâm mộ, thì nhanh chóng cùng anh trai sinh một đứa!”
Sinh một đứa bé sao…
Cô làm sao lại không muốn.
Mặc dù có rất nhiều cô gái không hề muốn vừa kết hôn liền lập tức sinh con, nhưng An Nhược Mạn lại không giống như vậy, cô thích cuộc sống chăm chồng dạy con, đàn ông lo việc bên ngoài, phụ nữ quán xuyến bên trong, mỗi ngày đều có thể ở nhà đợi Hạ Tử Dục trở về.
Nhưng mà làm sao có thể vừa ý lòng người được chứ?
Cỏ thể nhận ra An Nhược Mạn có chút không đúng, Hạ Tử Hy nhìn cô: “Như thế nào vậy?”
Nhắc đến chuyện này, An Nhược Mạn đột nhiên quay đầu nhìn Hạ Tử Hy, dáng vẻ nghiêm túc hỏi: “Tiểu Hy, em có cảm thấy chị không có sức hút hay không?”
Hạ Tử Hy chớp mắt: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Em cứ trả lời chị trước!”