Đọc truyện hay:
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
***
Lúc này, Ngưng Tích đứng ra, kéo tay Lục Tiêu An, nhìn sang Albert: “Daddy, anh ấy chính là Tiêu An, là bạn trai cùa con!”
Nhìn điệu bộ này quả thật có vài phần là sự thật.
Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy ngồi một bên, chỉ lạnh nhạt nhìn hai người bọn họ, tuyệt đối không lên tiếng.
Qua một lúc lâu, Albert liền lên tiếng: “Ngồi xuống đi!”
Lục Tiêu An gật đầu: “Cảm ơn bác trai!” lúc này anh liền ngồi xuống.
“Hai đứa ở bên nhau bao lâu rồi?”
“Hờ…năm ngày!”
Sắc mặt Ngưng Tích có chút không kìm chế được: “Daddy, chuyện này cùng thời gian ngắn hay dài cũng không có liên quan gì đến nhau!”
“Cậu hiểu con bé bao nhiêu?” Albert không để ý đến Ngưng Tích, nhìn thẳng về phía Lục Tiêu An.
“…không nhiều!” Lục Tiêu An bất an trả lời.
“Không nhiều là bao lâu?”
“Chỉ biết rằng sức khỏe của cô ấỵ không được tốt!”
“Nếu đã biết, tại sao lại muốn cùng con bé ờ bên nhau?” Albert hỏi.
Ngưng Tích càng thêm không
vui: “Daddy…”
Albert đưa mắt nhìn sang, Ngưng Tích chỉ đành ngoan ngoãn im lặng, nếu muốn ờ lại nơi này, hiện tại nhất định phải nghe lời.
Lục Tiêu An nhìn bọn họ: “Cháu biết rằng, nếu như cháu nói rằng mình yêu Ngưng Tích, mọi người nhất định sẽ không tin, nhưng đây chính là sự thật!”
“Lục tiên sinh, cậu hiểu về tôi bao nhiêu?” Albert đột nhiên hỏi.
Lục Tiêu An ngây người, tất nhiên hiểu rõ lời này của ông có ý
gì, nhưng trước mắt, trả lời như thế nào cũng không đúng.
“Cháu khi quen Ngưng Tích, không hề biết thân phận của bác!”
“Vậy tức là hiện tại đã biết rồi?”
Chuyện này Lục Tiêu An cũng không phủ nhận, chỉ gật đầu.
Albert mỉm cười: “Tôi lần này đến đây chính là để rước con bé trở về!”
Lời này của ông vừa dứt, ánh mắt Lục Tiêu An liền nhìn về phía
Ngưng Tích, hai người đưa mắt nhìn nhau, trao đổi thông tin.
“Bác trai, cháu thật sự không biết bác nghĩ như thế nào, nhưng cháu chỉ muốn nói với bác rằng, cháu là thật lòng với cô ấy!” Lục Tiêu An nói, “Dù cho bác dẫn Ngưng Tích trờ về, thì cháu cũng sẽ đi tìm cô ấy!”
Đây chính là đang diễn sinh ly tử biệt, tình yêu chân thật.
Hạ Tử Hy ngồi một bên quan sát, từ đầu đến cuối đều giữ im lặng.
Cô chính là không tin Lục Tiêu An
một chút cũng không hiểu tâm ý của Ngưng Tích.
Ngưng Tích cũng lên tiếng: “Con cũng sẽ không rời khỏi đây!”
Nhìn dáng vẻ kiên quyết của cả hai, Albert liền lên tiếng: “Lục tiên sinh, tôi vẫn có chuyện cần nói với Ngưng Tích, cậu cứ quay về trước đi!”
Hai người thoáng ngây người, nhưng Lục Tiêu An vẫn đứng dậy, lễ phép gật đầu.
“Tiêu An, đi đường cẩn thận nhé!”
“Vâng!”
Vừa nói, Ngưng Tích liền nhón chân hôn lên mặt anh.
Lục Tiêu An mỉm cười, sau đó rời đi.
Sau khi Lục Tiêu An rời khỏi, Mục Cảnh Thiên cũng kéo tay Hạ Tử Hy đứng dậy: “Sư phụ, nếu như thầy cùng Ngưng Tích có lời muốn nói, vậy chúng con về trước đây, ngày mai lại đến tìm sư phụ dùng cơm!”
Albert gật đầu: “Được, quà mừng cưới của hai người, sư phụ đã
cho người mang đến công ty!”