Liên Hoa Tiên Tử

Chương 6




3 ngày sau, y và nàng đã đến Kinh thành Tuyên Ngân. Một đường từ sau khi gặp hắn đến đây y không mở miệng nói với nàng lời nào. Về đến Thất Vương phủ y cũng không nói gì mà đưa nàng về phòng y sau đó dặn dò nha hoàn giúp nàng tắm rửa nghỉ ngơi rồi bỏ đi đâu đó.

Y trở về phủ cũng đã khuya, đẩy cửa đi vào y tiến lại giường cởi áo ngoài rồi từ từ nằm xuống cạnh nàng. Y vươn tay ôm nàng vào lòng thì thầm vào tai nàng:

- Liên Nhi, ta biết nàng chưa ngủ nên nàng hãy nghe cho rõ lời ta sắp nói. Liên Nhi từ ngày hôm nay nàng chính là Vương Phi của ta, không một ai có thể mang nàng rời khỏi ta cũng như nàng đừng mong rời khỏi ta. Ta biết nàng chưa yêu ta, ta sẽ cho nàng thời gian để yêu ta, ta cũng sẽ không động vào nàng cho đến khi nàng cam tâm tình nguyện yêu ta. Liên Nhi, đừng thắc mắc vì sao ta như vậy, đơn giản thôi, vì ta yêu nàng. Hãy nhớ kĩ điều này.

Dứt lời, y vùi đầu vào cổ nàng nhắm mắt thiếp đi. Lúc này, nàng mở mắt, nhìn nam tử đang vùi đầu vào cổ mình. Y nói y yêu nàng sao? Tại sao yêu nàng? Y sẽ không động vào nàng, sẽ chờ nàng yêu y sao? Y nói cái gì nàng hoàn toàn không hiểu. Cái nàng hiểu chính là bây giờ nàng là Vương Phi của y và nàng sẽ làm tròn bổn phận của một Vương Phi. Còn việc có yêu y hay không thì sau này hẳn nói. Nàng nhắm mắt cũng từ từ chìm vào giấc ngủ. Đêm tân hôn của nàng lặng lẽ trôi qua như thế

...

3 tháng trôi qua, nàng sống rất thoải mái. Ở đây, ngoài nàng và nha hoàn hầu hạ nàng ra thì không còn bất cứ nữ nhân nào khác. Nói cách khác, nàng là nữ nhân duy nhất của y. Khi biết được điều này, trong lòng nàng khômg biết từ đâu dâng lên một tư vị khác thường. Về phần y, ngoại trừ thời gian vào triều thời gian còn lại y đều dành cho nàng. Ngay cả những khi luyện binh, y cũng mang theo nàng. Hàng ngày, y thường ngồi trong đình nghe nàng đánh đàn, đôi khi cùng nàng tập luyện võ công. Rảnh rỗi lại tìm cách trêu chọc nàng. Tức giận mà không làm gì được y thật là khó chịu a. Thấy nàng tức giận y liền vờ nhận lỗi rồi sau đó lén hôn nàng. Mọi việc lập đi lập lại như thế riết cũng thành thói quen. Nàng không còn giận dỗi khi y cố tình trêu chọc nữa, đổi lại mỗi lần như thế nàng sẽ cắn y một cái xem như trả thù. Nàng và y ngày càng gần gũi hơn. Chính sự gần gũi ấy đã làm hạt giống tình yêu trong tim nàng nảy chồi lúc nào không hay.

...

Hôm nay, y lại nói với nàng y có việc quan trọng cần giải quyết sẽ về rất trễ bảo nàng đừng chờ nhưng nàng vẫn đứng bên cửa sổ chờ y về. Nửa tháng nay, y đi sớm về trễ, dường như có việc gì đó rất quan trọng. Nhìn thấy nét mệt mỏi trên gương mặt y nàng cảm thấy tim mình hơi nhói. Nàng biết, y có thể không cần về phủ nhưng vì hứa với nàng nên y cố gắng quay về sau đó lại đi sớm. Người trong phủ rất kín tiếng, không ai cho nàng biết y đang làm gì. Nàng cũng không hỏi nữa vì cho dù có hỏi cũng không được gì. Bỗng có tiếng gõ cửa, tiếng của một binh lính nào đó vang lên:

- Vương Phi.

- Có chuyện gì?

- Vương Gia bị trúng độc.

Tim nàng bỗng nhói lên khi nghe câu nói đó. Nàng vội vàng mở cửa, nắm lấy bả vai binh lính, giọng run run:

- Vương Gia ở đâu?

- Bẩm Vương Phi, Vương Gia đang ở doanh trại.

Lời binh lính vừa dứt, ngẩng đầu lên đã không thấy nàng đâu. Nàng dùng khinh công cố gắng bay thật nhanh đến doanh trại. Đến nơi, nàng vội vã vào bên trong, hét lớn:

- Vương Gia ở đâu.

Một tướng quân thấy nàng vội hành lễ rồi dẫn nàng đến lều của hắn. Bên trong lều, y đang nằm trên giường, mắt nhắm chặt, môi tái nhợt, mồ hôi không ngừng rơi, miệng không ngừng gọi tên nàng. Thấy thế nàng liền đến bên giường ngồi xuống cầm tay y thì thầm:

- Vương Gia, Liên Nhi đến rồi...

Sau đó, nàng liền nhìn sang thái y bên cạnh hỏi:

- Vương Gia trúng độc gì?

- Bẩm Vương Phi là Vong Tình.

- Vong Tình? Còn bao nhiêu thời gian?

- Bẩm Vương Phi, còn nửa canh giờ.

Nàng không trả lời thái y, chỉ nhanh chóng rút trong người ra thanh đoản kiếm y tặng nàng nhằm vào cổ tay rạch một đường sau đó hút máu ở cổ tay mớm cho y... Mọi người trong lều không ai ngăn cản hành động của nàng, chính xác là không ai dám ngăn cản. Không biết qua bao lâu, môi y dần hồng trở lại, mồ hôi cũng ngừng rơi. Lúc này nàng mới ngừng động tác, thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó nàng liền ngã vào lòng y...