Liên Hoa Bảo Giám

Chương 406: Bái kiến công chúa!





Đỗ Trần nhún vai: 
- ổ khóa này không có vấn đề gì!

Dịch Cốt cười khổ: 
- Xem ra Đại Hạp cốc không có khả năng cho chúng ta manh mối gì rồi!

Nhưng Đỗ Trần lại cười thần bí:
- Không có manh mối, chính là manh mối lớn nhất!

Dịch Cốt không hiểu, vội hỏi tới, Đỗ Trần cười nói: 
- Đặt vào vị trí của mình mà suy nghĩ một chút, nếu ngươi muốn trộm thi thể của Auerbach, làm thế nào mới có thể không lưu lại một tia manh mối nào?

Dịch Cốt suy nghĩ một chút nói: 
Cái này không có khả năng, trừ phi ta dùng phương pháp bình thường mở ổ khóa thánh khí trong quan tài, nếu không ta tuyệt đối không có khả năng không lưu lại một tia manh mối nào!

- Vậy ngươi lật lại suy nghĩ một chút...

Đôi mắt dài hẹp của Dịch Cốt lóe lên tinh quang:
- Thiếu gia nói, tên trộm đã trộm thi thể kia dùng thủ pháp bình thường mở quan tài? Gia tộc St. Barton không có khả năng làm như vậy, như thế chính là...

Nắm tay Đỗ Trần lại vung lên: 
- Không sai, chỉ có dùng Phá Khí huyền mới có thể không lưu lại manh mối gì!

Thi thể của Auerbach là bị người ta dùng Phá Khí huyền trộm đi...

Đây đích xác là một manh mối phi thường hữu dụng.

Kỳ thực Đỗ Trần còn nghĩ tới một khả năng khác, đó chính là Auerbach tự mình từ trong quan tài chạy mất, nhưng Hồng Y lăng vệ đã chứng thực, một trăm hai mươi năm trước thi thể của Auerbach vẫn còn, bất quá lại tổn hại vô cùng, chỉ còn lại một đống thịt vụn, loại tình huống này đã làm sụp đổ giả thuyết thứ hai của Đỗ Trần.

Trở lại trướng bồng của mình, Đỗ Trần nắm tai Snoopy xốc lên:
- Thỏ kia, cho ta một danh sách những người năm đó đã học Phá Khí huyền!

- Hắc, ngươi muốn ta làm thì ta phải làm sao? Ta là thỏ, nhưng không sợ ngươi!
Snoopy phẫn nộ rống lên.

Alex lạnh lùng nhìn nó một cái, con thỏ nhỏ ngoan ngoãn ngậm bút lông bắt đầu viết.

Đỗ Trần và Dịch Cốt đứng ở một bên nhìn, trong trướng bồng yên yên tĩnh tĩnh, nhưng lúc này, màn trướng sau lưng bọn họ mơ hồ xuất hiện một chiếc bóng màu đỏ sậm.

Đỗ Trần chưa cảm thấy, nhưng cái bóng kia đột nhiên bộc phát, một vòng đao quang chém về phía hậu tâm của Đỗ Trần.

--------------------------

Giờ này phút này.

Dưới một bóng đêm u ám, hồ nước dưới ánh trăng gợn sóng lăn tăn dưới ánh trăng tản ra ánh sáng trong suốt, rất là mê người. Bên hồ một tiểu ốc thần bí tĩnh lặng màu trắng sữa, không có một chút tiếng động, chỉ tỏa ra chút ánh sáng của nến.

Hồ nước chậm rãi xoay tròn, huyễn hóa thành một dòng suối. Một thiếu nữ mái tóc đen dài áo trắng nổi lên mặt nước, mỹ nhân từ hồ sâu, sắc đẹp như hằng nga, dung nhan tuyệt mỹ làm người ta hít thở không thông. Nàng thở dài khó hiểu, thấp giọng nói: 
- Sư tôn, Tuyết Cơ trở về rồi!

- Cửu tiểu thư đã trở về! Trời ạ, thần của ta ngài xem, tiểu thư nàng còn sống! 
Bên hồ lập tức trở nên ồn ã, mấy trăm vị Thấm Thùy thần phó từ bên trong phi thân ra. Giống như bầy tiên nữ quấn quít bên người Tuyết Cơ. Nhưng lúc này một âm thanh nhàn nhạt vang lên: "Về rồi thì tốt, tới chỗ sư tôn, nói rõ xem ngươi đã gặp chuyện gì!"

Tuyết Cơ chân đạp mặt hồ đi tới một tòa núi nhỏ tản ra hương hoa bên hồ. Quỳ gối xuống, nàng chậm rãi nói: 
- Ngày ấy Tuyết Cơ bị người ta đả thương, lại được một người thần bí cứu, cùng theo hắn rơi vào nơi Ma tộc trục xuất tội nhân - Phạt Tội chi thành.

Từng chuyện từng chuyện được kể lại không hề thiếu sót. Nhưng, nàng lại không đề cập tới cái tên Á Lực.

Cuối cùng Tuyết Cơ dừng lại hồi lâu, nói: 
- Vị ân nhân kia thủy chung không chịu tiết lộ danh tính, chỉ là Tuyết Cơ nhìn thấy, ông là một vị lão nhân dung mạo gia nua vô cùng!

Sư tôn, con xin lỗi, Tuyết Cơ bình sinh đây là lần đần tiên nói dối người...nhưng Tuyết Cơ thật sự không muốn chứng kiến cảnh ngươi yêu chết thảm trong tay người.

Trên núi nhỏ yên lặng chốc lát, hỏi: 
- Trên cổ ngươi là cái gì?

Theo âm thanh của Margaret, một thân cao lớn ảnh từ trên núi đi xuống, không thấp hơn hai thước, là một vị phụ nhân tầm ba mươi tuổi, dung mạo bình thường nhưng âm trầm, trang phục trường bào của người chưa kết hôn, nhưng sau lưng lại đeo một thanh cự kiếm so với bà không thấp hơn bao nhiêu, bà hướng tới Tuyết Cơ vươn tay ra.

Tuyết Cơ có chút sửng sốt:
- Sư tôn, đây là một món lễ vật vị ân nhân kia tặng con, nói là có thể bảo vệ con!

Tuyệt Cơ cũng không gỡ hạng liên xuống.

Phụ nhân cao lớn kia nhíu mày: 
- Tuyết Cơ, thần của ta muốn xem cái hạng liên này.

Tuyết Cơ chần chừ chốc lát, chậm rãi đưa tay giơ lên, hết sức không tình nguyện.

Lúc này thanh âm của Margaret lại truyền đến:
- Kiếm Nô, bỏ đi! Nếu là thứ đưa tới để bảo vệ Tuyết Cơ, ta sẽ không xem nữa! Bất quá Tuyết Cơ, vi sư không hi vọng trong Thấm Thùy hồ xuất hiện mùi vị ô uế của nam nhân!

Trong lòng không sao tả nổi Tuyết Cơ thở phào nhẹ nhõm, lấy hạng liên xuống giấu vào trong lòng, ngẩng đầu nói: 
- Sư tôn, Tuyết Cơ làm nhục sứ mạng, xin người trách phạt!

- Bỏ đi! Ngươi bại trong tay những ngươi kia không có tội, mười ngày trước, Kiếm Nô đã đánh với những người kia, bọn chúng đích xác mạnh mẽ, vi sư phải tự mình ra tay thôi!

Tuyết Cơ vội nói: 
- Sư tôn, Tuyết Cơ nguyện theo người đi trước giết địch!

- Không cần!
Âm thanh của Margaret chợt trở nên âm lãnh:
Mười ngày trước Kiếm Nô liều chết phá vây, đi nhân gian một chuyến, mang về cho ta chút tin tức, tin tức khiến vi sư hết sức phẫn nộ! Bất quá sư tôn tự mình soái lĩnh Thấm Thủy Khôi Lỗi binh đoàn đánh một trận với những hắc bào nhân kia, không rảnh lo đến việc khác, ngươi thay vi sư đi làm một việc!

- Xin sư tôn cứ nói!

- Nhân gian mấy năm gần đây xuất hiện một nhân vật thiếu niên, danh mãn tam đại lục, tên là Francis, hắn là hậu nhân của Wolfe và A Nhược, dung mạo không sai chút nào với Wolfe…

Nói rồi, trên núi kiếm quang lóe lên, ba món đồ rơi trước mặt Tuyết Cơ, một cái bình nhỏ, một cái lồng chim, bên trong chỉ có một con chim màu vàng, còn có một thanh trường kiếm màu bạc.

Nhìn thấy ba thứ này, Tuyết Cơ cảm thấy kinh dị bội phần.

- Thấm Thủy mật lộ cho ngươi trị thương, Long Tước giúp ngươi hộ thân, mà thanh Thấm Thủy kiếm này theo ta nhiều năm, cũng nên truyền cho ngươi rồi… cầm lấy nó, mang về cái đầu Francis cho ta!

Tuyết Cơ rút trường kiếm trên đất ra, vén ống tay áo nhẹ nhàng lau hơi nước bên trên, chỉ thấy thân kiếm khẽ run lên, trường kiếm kia hóa thành từng tia sáng bạc quấn quanh trên cánh tay phải như bạch ngọc của Tuyết Cơ.

Margaret lại nói: 
- Binh đinh quân khôi, trường bào giáo sĩ, đây là trang phục Bi Ca tử sĩ năm đó do Thần Hoàng Prince bí mật lập nên, chuyên mang tinh thần liều chết đi ám sát tướng lĩnh Ma tộc, theo ta được biết bọn họ sớm đã chết hết, nhưng hôm nay xuất hiện ở nhân gian, nhất định là một đối thủ khó dây vào. Tuyết Cơ, hi vọng ngươi không để cho vi sư nỗi lo về sau!

Vẻ mặt Tuyết Cơ kiên định, tơ mịn trên cổ tay kia đột nhiên trở nên sắc bén, máu tươi đỏ sẫm theo tơ mềm lưu động:
- Tuyết Cơ lập huyết thệ, nhất định vì sư tôn chém rụng đầu của Francis!

Ài, chỉ cần không phải Á Lực là được, Francis gì đó kia... xin lỗi vậy!

--------------

Doanh trại ở Đại Hạp cốc, trong trướng bồng lữ hành của Đỗ Trần.

Khi đao quang kia đã chém xuống trước người Đỗ Trần. Dịch Cốt mới phát hiện, Minh Nguyệt Tứ Thủy đao trong nháy mắt ra tay ngăn cản, nhưng đao quang lại quỷ dị xoay một vòng cung, chém tới gáy Đỗ Trần.

"Keng" một tiếng, Thủy Minh thuẫn không biết từ đâu mà đến, ngăn cản đao quang kia! Nhưng Đỗ Trần lại bị chấn văng về phía trước một bước lớn, lão đảo một chút rồi mời trụ vững được thân thể.

Theo đó là tiếng cười to của Steven:
- Lão Tam, đại ca ta tấn cấp lên cảnh giới của thần rồi!

Dịch Cốt cả kinh, khó trách Steven cường hoành như thế, không ngờ dễ dàng vòng qua sự bảo hộ của mình, nhưng… trong đôi mắt dài hẹp lóe lên tinh quang, mình cũng phải cố gắng thôi!

Trên mặt Đỗ Trần lại không có mấy phần mừng rỡ, thản nhiên hỏi: 
- Người kia về nhà rồi?

Steven hiện thân vỗ vỗ lên đầu vai hắn.
- Ngươi nói người kia nào? Nhưng đệ muội của ta, cái này thì ta thừa nhận là đúng!

Đỗ Trần cười cười, đã cẩn thẩn tránh đi cái tên khiến hắn đau lòng:
- Hiện nay pháp bảo của ta đều ở đây, ngươi coi xem thế nào?

- Nếu ngươi toàn lực ra tay, vượt qua thập cấp đỉnh phong, nhưng không tới thập nhất cấp chân thần! Nếu ngươi chỉ dùng đầu khí... Bát cấp đấu thần đỉnh phong thôi!

- Nói cách khác, Thập cấp trở xuống không ai có thể thắng ta rồi?

Đỗ Trần dùng thần niệm dò xét hình xăm Liên Hoa của mình, bây giờ JuJu thú cùng Ma tộc còn chưa phân thắng bại. Việc thiện giúp JuJu thú tìm được thức ăn và đối phó với Ma tộc còn chưa tính lên đầu hắn, chỉ dựa vào việc giải cứu gia tộc Brockman trở lại nhân gian và một ít việc thiện nhỏ nhiều vô kể, Liên Hoa của hắn đã nở đến đóa đầu tiền của quẻ thứ năm rồi.

Quẻ thứ năm này do bốn đóa Liên Hoa hợp thành. Nhưng đại thiện sự mười vạn tính mệnh của sinh linh mới có thể đổi được sự tồn tại của một đóa hoa.

Nhưng Đỗ Trần có lòng tin trong thời gian ngắn khiến nó nở hết!

Steven đẩy Dịch Cốt đang có vài phần buồn bã một chút:
- Ngươi cũng phải nỗ lực đi, bảo tiêu mà thực lực cao cường còn không bằng chủ tử, ha ha, thể diện của ngươi để đâu rồi? 

Trong lòng Dịch Cốt đang không được tự nhiên, lại bị Steven nói kháy một câu, không nhịn được càng thêm nản chí. Nhưng vừa suy nghĩ khác đi, Dịch Cốt chỉ vào đầu mình, lạnh lùng nói: 
- Có người dẫu mạnh hơn, thì nơi này cũng không phồng lên được!
Hắn nói kháy lại Steven một câu.

Steve ha ha cười to: 
- Không sai, nghĩ không ra tên gia hỏa chỉ biết phanh thây móc xương nhà ngươi cũng bắt đầu hiểu biết rồi... ta cũng có thể yên tâm rời đi!

Đỗ Trần đang xem hai người nói đùa, nghe vậy cả kinh: 
- Đại ca, ngươi muốn đi đâu, ta đang muốn đi Lanning giúp ngươi phục hồi danh dự, để ngươi...

Steven khoát khoát tay, ngắt lời hắn, nhấc bình hồng tửu đặt trên bàn, một mặt uống, một mặt sảng khoái đi ra ngoài trướng:
- Ngươi ta không cần lo lắng, gia tộc Kain có Charles kế thừa, cũng không có gì phải lo, ta... muốn đi giải quyết vài vấn đề cho Bác Bì!

Đỗ Trần đã nâng tay lên lại chậm rãi hạ xuông. cười lớn nói: 
- Thuận đường xuôi gió!

- Đa tạ! Francis, đáp ứng ta một việc!
Steven đi nhanh, uống rượu ca vang, bóng lưng cuồng phóng không kiêng dè dần đần rời xa:
- Angius không đúng, nhưng cũng là cha ruột của chúng ta, càng là bảo chứng thể diện của ngươi ngày sau đi gặp Mayfair! Đáp ứng ta, bất kể thế nào, không nên giết ông!

Đỗ Trần nhún vai, cũng không từ chối.

Dịch Cốt ngạc nhiên nói: 
- Thiếu gia, Bác Bì muốn đi làm gì? Người bây giờ muốn truy xét chuyện di thể của chúng thần, chính lúc đang cần người a!

Đỗ Trần lại thở dài ảm đạm:
- Hắn muốn đi làm một việc luôn muốn làm, nhưng không cách nào làm!

Dịch Cốt mờ mịt không rõ ràng, đến khi Đỗ Trần chậm rãi nói ra một cái tên, hắn mới chợt thở dài.

Tuyết Ny…

Ngày đó trên Đấu Thần đảo lưu lại cho Đỗ Trần ba phong thư chỉ có Tuyết Ny còn không biết ở nơi nào, nàng vi sao rời xa Đấu Thần đảo, rồi đi nơi nào? Đến nay vẫn là một câu đố.

Bất quá đệ tử của nàng vẫn thường tìm kiếm.

Đỗ Trần ngồi Á Long liễn bay trở về lãnh địa, Đỗ Đức và Ariza áp tải ba vạn tù binh đi thong thả, còn đang ở trên đường, bất quá Porter bị một chiếu lệnh của Đỗ Trần gọi trở về.

Rất khéo, Đỗ Trần ngồi Á Long liễn, đang ở biên giới lãnh địa gặp được Porter ngồi trên phi hành thú của giáo đình. Hai người lúc này đang đáp xuống, gặp gỡ ở bên sông New Zealand, cùng nhau trở về lãnh địa.

Đã lâu không gặp, Porter gầy đi một chút, bất quá phụ việc và đệ tử của hắn - Chesini cao lớn tráng kiện không ít, cũng thành thục rất nhiều rồi. Tiểu tử này bây giờ đã 14 tuổi, rất mau sẽ đạt tới tiêu chuẩn thành niên 15 tuổi của thế giới đấu thần. Hơn nữa hắn theo Porter học hơn một năm chính vụ, cũng được tiểu thành, tương lai ít nhất sẽ không phải là một bạo quân.

Hắn là một trong số ít người hiểu rõ bộ mặt thật của Đỗ Trần. Chesini đến nay vẫn còn nhìn Đỗ Trần không thuận mắt, lạnh lùng chào một tiếng, liền đi theo đằng sau Porter.

Porter ngậm ô mai, tiến lên hung hăng nện một cái vào ngực Đỗ Trần:
- Ê, gọi huynh đệ ta như đòi mạng tới có việc gì?

Hắn trong lòng thầm nghĩ, tên gia hỏa Francis này thu thập Hải Hoàng, ha ha ha, thật sự khiến bổn công chúa càng nhìn càng thuận mắt.

Thật sự rất muốn ôm lấy hắn hôn một cái, giống như hôn con thỏ bông nhỏ ta vẫn bí mật cất giữ vậy.

Đỗ Trần bị "hắn" nện một cái ngực âm ẩm đau, tức mình cũng nện hắn một cái:
- Ta mấy ngày trước thu thập Hải Hoàng, cái này ngươi biết chưa? Bất quá ta thuận tay còn cứu một người... gọi là Pakacs, bất quá hẳn là một cái tên giả!

Nụ cười trên mặt Porter đột nhiên cứng lại, cười khan vài tiếng.
- Ái dà, sau này không ăn ô mai nữa, nghẹn chết ta rồi! Ngươi cứu người nào?

Đỗ Trần đi ở phía trước không hề nhìn thấy vẻ mặt quái dị của Porter, vẫn nắm lấy hắn, choàng vai bá cổ giống như trước kia, ép hỗn hỗn huynh đệ đi về hướng Ẩn Mãng sơn, trong miệng hạ thấp giọng:
- Tùy tùng của ta và ngươi đều quá nhiều, nơi này không tiện nói, ta an bài người kia ở căn cứ dưới đất, lát nữa ngươi tự mình gặp hắn vậy.

Một mặt nói, một mặt Đỗ Trần bảo tùy tùng tự trở về thành, còn hắn dẫn theo Porter, Dịch Cốt và hai hài tử, bốn người thân tín tuyệt đối, đi về phía cửa vào bí mật ngoại thành. Andy tham ăn…kéo theo Snoopy đi đánh chén rồi.

- Người kia phi thường quái dị, tiểu Bối Bối nói hắn rõ ràng là một nam nhân, nhưng vóc người lại là nữ nhân, bộ ngực kia thật to... dựa vào! Mẹ ơi, nếu không phải là nhìn ra hắn có thể có chút quan hệ với ngươi, ta đã sớm bảo Dịch Cốt đem hắn ra giải phẫu rồi...
Đỗ Trần nói rõ quá trình giải cứu Pakacs.

Trên mặt Porter nở nụ cười, nhưng trong lòng lại nhanh chóng tính toán, giới tính biến đi biến lại... chẳng lẽ là "Chiến".

Lão thiên a! Chẳng lẽ là trong con dân của ta có người trốn thoát? Chờ chút, tiểu Bối Bối có bản lĩnh nhìn thấu giới tính của Pakacs? Vậy chẳng phải là cũng có thể nhìn thấu ta sao?

Thần sắc Porter cuồng biến, trong miêng chỉ kêu:
- Ô mai, ô mai, ta đi nhổ!
Rồi chủ động tụt lại phía sau, bế lấy hai tiểu gia hỏa.

Tiểu Bối Bối cười ngọt ngào, leo lên vai Porter.
- Tỷ tỷ, Bối Bối muốn gọi tỷ là má má đó! Đệ đệ cũng muốn!

Alex ở trong lòng Porter lãnh khốc gật gật đầu.

Mặt Porter đỏ lên một chút, khẩn trương nhìn Đỗ Trần buồn bực lẩm bẩm đi phía trước. Nhưng tiểu gia hỏa tiếp đó lại nói: 
- Yên tâm, Bối Bối dùng tinh thần lực nói với tỷ, ba ba không nghe được!

Porter hung hăng trừng mắt với hai tiểu gia hỏa kia một cái, đem âm thanh ép tới mức thấp nhất, thậm chí dùng tới bí pháp cầm âm bí truyền của Tuyết Ny:
- Xú nha đầu, ngươi muốn làm cái gì?

Từ lâu nay, quan hệ giữa Porter và hai hài tử này đã thân thiệt như một nhà, uy hiếp giống như trêu đùa như vậy, căn bản không dọa ngã được tiểu Bối Bối, cô bé cười nói: 
- Bối Bối lại muốn hỏi, tỷ tỷ muốn làm má má của Bối Bối và Alex hay không?

Porter sửng sốt hồi lâu, lúc này mọi người vừa vặn đi tới cửa vào căn cứ bí mật. Đỗ Trần và Dịch Cốt tiến vào trước, Porter và hai tiểu hài tử ở phía sau, thoải mãi bĩu môi nói: 
- Hừm! Lão gia của ngươi chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ta, hắn là người của ta rồi!
Tiểu Bối Bối vui vẻ cười nói: 
- Hì hì, Bối Bối ủng hộ tỷ... má má!
Đỗ Trần còn chưa biết cái gì, tiểu gia hỏa đã thay đổi cách xưng hô rồi.

Alex cũng chậm rãi giữ vai:
- Cao thủ, rốt cuộc cũng có má má rồi!

Porter vào đường hầm dưới đất, tiếp tục dùng cầm âm bí pháp nói: 
- Hai tiểu gia hỏa các ngươi từ từ hãy đem chuyện của ta nói cho Francis? Nói đi, ta phải dùng cái gì để bịt miệng các ngươi?

Tiểu Bối Bối lắc đầu nói: 
- Bối Bối không hiểu, má má tại sao không nói cho ba ba chứ?

Porter cười cay đắng, nhưng không nói gì thêm, làm một người trên lưng gánh hơn mười vạn nhân mạng, nàng dám nói sao?

Tiểu Bối Bối cảm giác được tinh thần dị động của Porter, vội vàng đổi giọng: 
- Nha, Bối Bối rất ngoan, Bối Bối không hỏi nữa, bất quá sau này...

Hai tiểu gia hỏa khiến Đỗ Trần sau này đau đầu không thôi đang lén lút thì thầm.

Chỉ có Alex sờ mũi, đại nhân nhỏ tựa như đang tự mình tính toán, tỷ tỷ vì sao không nhắc tới má má Tuyết Cơ? Đó mới là lão bà trong lòng cha thừa nhận, Alex có nên nhắc tới hay không đây? Bỏ đi, tỷ tỷ sẽ véo ta chết mất...

Ài, cao thủ. Luôn đau đầu vì nữ nhân!

Mấy người đi tới mật thất rộng rãi dưới đất, lão Bibby thủ lĩnh của người Orc tiến lên nghênh tiếp:
- Đại nhân, gia tộc Brockman an bài ở tầng sâu nhất, còn tên Pakacs kia ở chỗ ta, xin ngài theo ta!

Đỗ Trần hơi gật đầu, xoay người lại gọi Porter tới địa huyệt của lão Bibby, "Két" một tiếng đẩy của ra.

Pakacs đang nằm trên giường dưỡng thương, ngẩng đầu lên vừa thấy Porter, nhất thời trợn mắt há hốc mồm:
- Ca ngợi nữ thần! Lão thiên a, ngài, ngài...

Hắn bất kể thương thế, kích động nhảy xuống giường, rầm một tiếng quỳ ngay xuống:
- Lão nô Lancine bái kiến công...
Liên Hoa Bảo Giám