Chiếc khóa nhỏ rất thú vị a.
Nó giống như là khóa cửa thường thấy ở trong các trang viên của quý tộc, khắp bốn xung quanh, chỉ có kích cỡ nắm tay trẻ con, toàn thân màu đỏ, nhưng ở chính giữa đầu khóa còn có một la bàn nhỏ xoay tròn, lỗ chìa khóa ở trung tâm la bàn, từ điểm này mà xét, nó giống như là khóa mật mã phòng kẻ trộm!
Quả thật là thứ rất hay!
Đỗ Trần ở trong thế giới đấu thần vẫn là lần đầu tiên thấy được loại khóa này, với nhãn quan chuyên nghiệp của hắn mà xem, đẳng cấp công nghệ của chiếc khóa nhỏ này tuyệt đối vượt qua công nghệ làm khóa tối cao của thế giới đấu thần. Cho dù đẳng cấp công tượng kiệt xuất nhất cũng không cách nào làm ra thứ gia hỏa đẳng cấp cao như thế, vậy chỉ có một loại khả năng, chẳng lẽ là thánh khí?
Khóa đối với Đỗ Trần, cũng ngang như mỹ nữ đối với Steven. Ý bảo Dịch Cốt chú ý Constantine, hai mắt màu lam của Đỗ Trần lóe ra mục quang kinh dị, đưa tay tới nắm lấy chiếc khóa trước ngực hắn.
Constantine cả kinh:
- Ngươi muốn làm gì!
Chiếc khóa này là hi vọng cuối cùng của hắn, có thể mang đến cho hắn nguồn sức mạnh đảo ngược tình thế!
Đỗ Trần ngồi bên người Constantine, chơi đùa chiếc khóa trong ngực hắn:
- Thứ này từ đâu tới?
Tiểu gia hỏa này thật sự không tệ, không ngờ có công nghệ
"Hai mươi bốn tâm" đây là tiêu chuẩn của thập cấp thánh khí a!
Constantine hừ nói:
- Cái này không quan hệ với ngươi, muốn giết cứ giết, chỉ hận Francis làm con rùa rút đầu, không dám ra gặp ta!
Đỗ Trần không thèm để ý tới lời chửi mắng của Constantine, sức chú ý của hắn hoàn toàn bị chiếc khóa nhỏ kia thu hút, chiết khóa tinh mật này càng nhìn càng thú vị. Đỗ Trần có thể khẳng định đây không phải là một chiếc khóa bình thường, bởi vì trong nó ẩn chứa sức mạnh cường đại. Nhưng nó cũng không phải là một kiện thánh khí, bởi vì bên trong nó không tồn tại đấu hồn, nếu như nhất định phải cho nó một lời hình dung chuẩn xác, Đỗ Trần gọi nó là...
Thánh khí mất đi linh hồn!
Constantine nhìn như phẫn nộ tuyệt vọng, nhưng trong lòng lại vạn phần sốt ruột. Đáng chết, chiếc khóa này là phương tiện để mình gia nhập
"Bọn họ" a! Tên Á lực trước mắt này cứ chăm chú vào cái khóa làm gì? Chẳng lẽ hắn phát hiện ra bí mật của chiếc khóa này? Không thể nào,
"Bọn họ" đã nói, đương thời trừ đầu lĩnh của bọn họ. Không ai có thể phát hiện ra bí mật của chiếc khóa này!
Bởi vì chiếc khóa này kế thừa từ Vạn Cổ Thần Hoàng, đệ nhất nhân trong lịch sử đấu thần, Prince!
- Thú vị, thật sự rất thú vị!
Đỗ Trần tặc lưỡi cảm thán, lấy từ trên eo xuống mấy cái dây sắt và một chiếc chìa khóa bách hợp. Thuận tay từ lấy ra từ trong túi viên kẹo dẻo bọc đường tiểu Bối Bối thích nhất, ném vào trong miệng nhai.
Đỗ Trần chăm chăm chú chú khua gõ, động tác của hắn rơi vào trong mắt Constantine liền đó là một đầu sương mù. Hắn thầm nói "Cái tên Á Lực này chăm chú vào cái khóa không rời, tiếp theo khó trách khỏi ngoài ý liệu, bỏ đi! Xem ra hôm nay khó có thể gặp được Francis, vậy thừa cơ còn chưa có dị biến phát sinh, gia nhập
"Bọn họ", đổi lấy sức mạnh tới giết Brook và tên Á Lực này, như thế đại cừu cũng tình là báo được một nửa!"
Nghĩ tới đây, Constantine lập tức bắt đầu hành động!
Nhưng phản nghịch cự long tuyệt không ngu xuẩn, sinh mạng nắm trong tay Dịch Cốt, hắn không dám kinh cử vọng động làm người hoài nghi, cho nên trong lòng Constantine cười lạnh, nhưng trên mặt hắn lại khóc rống lên, nước mắt tuôn rơi:
- Bỏ đi, hôm nay rơi vào trong tay các ngươi, ta cũng không dám sính cường! Á lực tiên sinh, cầu xin ngài, ta nguyện ý nói cho ngài hết thảy. Y phục này, chiếc khóa này, đều nói cho ngài! Chỉ cầu...
- Ngài nói cho ta, Andy có phải là con ruột của ta hay không a!
Hắn khóc tới làm người nghe được thương tâm, nghe tiếng lệ rơi, đường đường là một trong vạn lưu ngũ tuyệt phong, có thể làm thái độ từ phụ yếu đuối như thế, làm người không nhịn được mà động lòng trắc ẩn.
Nhưng Dịch Cốt vẫn luôn lãnh huyết, Đỗ Trần thì chú ý tới chiếc khóa nhỏ, không ai đáp trả phản nghịch cự long.
Constantine càng khóc càng thương tâm:
- Ta và Sophia cả đời bao nhiêu tai nạn, hôm nay mẫu thân của nhi tử kia sinh tử chẳng biết, phụ thân lại rơi vào tay địch thủ... Cầu xin ngài, nếu như muốn giết ta, đừng để cho Andy thấy được không?
Khóc lóc một hồi, hai hàng nước mắt vẩn đục của hắn không ngờ biến thành huyết lệ.
- Cầu xin ngài... Mặt kệ Andy có phải là con ruột của ta hay không, xin, xin Francis ngày sau chiếu cố nó thật tốt...
Nói rồi Constantine ho kịch liệt,
"khục khục!" khóe miệng cũng rỉ ra máu.
Ánh mắt lạnh lùng như băng của Dịch Cốt có một tia... mềm yếu…
Trên tay Đỗ Trần không ngừng, trong lòng cũng nhìn lão long đáng thương này, liền nói:
- Chỉ cần ngươi nói cho lai lịch của y phục trên người, chuyện khác của chúng ta thương lượng được, ngươi nguyện ý không?
Dưới con mắt thương sót bi cầu của Constantine, là trái tim lạnh như băng đang cười lạnh, thành công rồi, chỉ cần huyết lệ và máu miệng của ta thấm tới đầu khóa, chính là thời khắc các ngươi chảy máu!
Phản nghịch cự long theo tiếng khóc đưa đầu ra, khóe mắt nhắm chuẩn chiếc khóa, tách, một giọt máu rơi trên xích sắt, theo xích sắt chầm chầm chảy, chảy... tới, , tới bên cạnh chiếc khóa kia...
- Ha, ha ha!
Constantine đột nhiên cười điên cuồng, ngửa mặt lên trời hét to:
- Lấy máu của ta làm thệ, ta nguyện ý!!!
- Ta nguyện ý!!!
Trận trận vang vọng trong Sinh Mệnh mê cung, tiếng gầm thê lương tràn đầy oán hận cùng khí phách. Con mắt hung ác của phản nghịch cự long nhìn thẳng vào Đỗ Trần, chỉ cần mang sức mạnh tới tay lập tức ta nguyện ý, ta nguyện ý dùng hết thảy đổi lấy sức mạnh. Nguyện ý trở thành một người của các ngươi, chỉ cần, có thể xé thây hai người trước mắt thành vạn đoạn, làm bọn chúng vĩnh viễn không siêu sinh.
Sức mạnh...
Đến đây đi!
- Phẹt!!!
Constantin đợi một tiếng quái dị vang lên, cúi đầu nhìn, Đỗ Trần từ trong miệng nhổ ra cục kẹo đường mềm đã nhai nát, ở trên lỗ khóa, sau đó dùng lực ấn một cái. Cạch, chiếc khóa nhỏ bị mở ra...
Sau đó Đỗ Trần ngẩng đầu lên:
- Nguyện ý thì nói đi, kêu xé cổ làm cái gì?
Nói rồi hắn dùng sức giật một cái, cái khóa nhỏ nối với dây xích trên người Constantine rơi vào trong tay Đỗ Trần, còn đắc ý nói với Dịch Cốt:
- Chất tài của cái khóa này là bảo bối, ngày nào đó cải tạo cho ngươi thành một thứ ám khí thuận tay, để dụng cho tiện!
Constantine ngây ngốc nhìn vào chiếc khóa nhỏ trên tay Đỗ Trần, còn có khối kẹo dẻo bên trên, đột nhiên cảm thấy trước mặt một mảng mê muội... Sức mạnh đâu? Sức mạnh của ta đâu? Đáng chết, chiếc khóa bị một miếng kẹo đường của Á Lực làm mở ra! Trời ơi, ta cả đời oán hận, hi vọng báo thù không ngờ bị một cục kẹo mềm làm không còn nữa!
- Phụt!
Một ngụm máu công tâm, hơn nữa vừa mới trọng thương, làm Constantine phun máu té xỉu!
Dịch Cốt thậm chí có chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn Đỗ Trần:
- Thiếu gia, con rồng già này vừa nó nguyện ý phối hợp với chúng ta, làm sao lại xỉu rồi?
Đỗ Trần nhíu mày chần chừ nói:
- Quái lạ, vừa rồi hắn kêu có nguyện ý, nguyện ý cũng được rồi, tại sao còn dùng máu làm lời thệ nặng như vây? Phản nghịch cự long từ khi nào cao thượng như vậy?
Một người vừa mới lăn một vòng ở cửa địa ngục rất khó hiểu a!
Có người khó hiểu, nhưng cũng có người đang chấn kinh, phẫn nộ.
Nơi nào đó trong Sinh Mệnh mê cung, đó là một tòa cung điện âm u, nhìn kỹ, hình dạng cung điện rất giống với binh đinh quân khôi. Mà ở trong đại điện giữa
"Quân khôi"- Bốp!
Chính vào sát na Đỗ Trần mở ra chiếc khóa trên ngực Constantine, trên vách tường đại điện một cái khóa xích đột nhiên đứt ra!
- Grừ!
Một tiếng gầm tràn đầy phẫn nộ cùng chấn kinh:
- Tất cả thành viên trong thần điện tập hợp!
Theo lệnh tập kết truyền xuống, từng bóng người xuất hiện trong đại nội, tính cẩn thận một chút, tổng cộng tám người, toàn bộ đều là binh đinh quân khôi trường bào quét đất, cùng trang phục của Constantine giống nhau như đúc. Nhưng, trên người bọn họ không có khóa xích, ngực cũng chỉ có một chiếc khóa nhỏ.
Tám người dàn hàng ngang, đứng ở trong đại điện trống không, chính diện đối mặt với vách tường cửa điện, trên vách tường kia treo một sợi xích sắt dài, vừa mới đứt một phần, chính là phần cuối cùng bên trái.
Đám người đứng chỉnh tề rồi, âm thanh mới vừa rồi gầm lên lại vang lên:
- Có người phá bí tỏa trên người Constantine.
Tám người đều cúi đầu, không một ai dám lên tiếng, bọn họ biết bí tỏa bị phá đại biểu cho cái gì... đó là sự phẫn nộ của chủ nhân, giết chóc của nhân gian.
Âm thanh kia chỉ nghe thấy tiếng không thấy người:
- Thập Tam!
Hắn lạnh lùng nói ra một cái số hiệu, người đừng cuối bên trái trong tám người tiến lên một bước,
"Rầm" quỳ xuống! Dung mạo của hắn không nhìn rõ lắm, nhưng dưới binh đinh quân khôi là một cái cằm nhọn không râu, môi mỏng, da rất trắng, vóc người cũng trung bình.
Chính là người ngày đó phục diệt Ám Ảnh quân, cứu đi Constantine.
- Constantine là do ngươi phụ trách, vậy cho ngươi dẫn đội mười ba của ngươi, tra rõ cho ta cuối cùng là ai phá giải được bí tỏa trên người hắn! Một khi tra rõ, lặp tức bắt sống!
- Như ngài mong muốn, chủ nhân!
Thập Tam cung kính đáp lời, nhưng không dám đứng dậy.
- Chủ nhân, hiện nay tam đại lục hỗn loạn vô vùng, chiến tranh lần thứ hai giữa Hồng Huyết Nhân và Tử Huyết Nhân đã bắt đầu. Thuộc hạ lần này đi tới nhân gian sợ rằng gặp phải thời khắc cần quyết định tức thời, xin chủ nhân ban cho toàn quyền!
Âm thanh kia cười lạnh không thôi:
- Ngươi sẽ không đi tới nhân gian, với tốc độ của Constantine, hắn lúc này hẳn là đang ở gần sào huyệt của Cốt Lâu thú trong Sinh Mệnh mê cung, ta sẽ dùng Sinh Mệnh Tiệp Kính (đường tắt) trực tiếp đưa ngươi tới nơi đó!
Mười Ba vừa hơi ngẩng đầu, có vẻ rất kinh ngạc, cũng có một tia kích động:
- Chủ nhân tín nhiệm, Thập Tam cảm kích bất tận, tất không phụ mong muốn của chủ nhân!
Nhưng hắn cẩn thận nói:
- Bí tỏa trên người Constantine tuyệt không phải thường nhân có thể phá, thuộc hạ vì cầu vạn toàn, xin chủ nhân phái người hiệp trợ!
- Ừm, Thập Tứ, Thập Thất, hai người các ngươi dẫn tiểu đội của mình theo Thập Tam đi!
- Tuân mệnh, chủ nhân!
Sau khi Thập Tam lĩnh mệnh, trước mặt hắn chầm chập bay lên một đại quang mang màu ám, lục, sắc, quang mang này chiếu sáng chói mắt, lại có vài phần quỷ dị - đây chính là thứ trong miệng người kia, có thể làm cho Thập Tam trong nháy mắt tới phụ cận sào huyệt của Cốt Lâu thú, Sinh Mệnh Tiệp Kính!
Ba người trường bào đội binh đinh quân khôi bước vào giữa quang mang, thẳng hướng Đỗ Trần mà đến!
Liên Hoa Bảo Giám