Liên Hoa Bảo Giám

Chương 327: Mười bốn tháng





Sau khi hậu thổ pháo oanh kích bộ chỉ huy Lanning, quang mang màu vàng lấp lánh, lính của Angius đang mai phục liền biết thú nhân đã rơi vào bẫy, giờ phút này, Angius tự mình đốc trận, chỉ huy đại quân quay lại vây lấy binh đoàn thú nhân.

Charles cưỡi trên một con sư tử màu vàng, vẻ mặt bối rối, Angius liên tục hạ ra vài quân lệnh sau đó vỗ vai hắn: 
- Charles, phụ soái biết lần này vì cường thủ thú nhân, sư đoàn hai của ngươi đã tổn thất thảm trọng! Nhưng đây là chiến tranh, hy sinh bộ phận nhỏ quân đội sư đoàn hai cùng bộ chỉ huy, chúng ta có thể đối lại được thắng lợi toàn cục...

Charles rất không lễ phép cắt đứt lời Angius: 
- Phụ soái, hy sinh một bộ phận nhỏ đổi lại toàn cục, đạo lý này ta hiểu, nhưng ta không rõ là... hành động lần này tại sao danh hiệu là song sát? Francis đích xác làm chúng ta chán ghét, nhưng...

- Đủ rồi.
Angius nhướng mày, cười nói: 
- Charles, ngươi năm nay mới hai mươi tuổi, có nhiều chuyện còn không rõ. Bất quá sau trận này... ha ha, ngươi sẽ trở thành thiếu tướng trẻ nhất của đế quốc trong vòng hai mươi năm qua, thậm chí trung tướng! Vậy Charles tướng quân, nói cho nguyên soái của ngươi, ngươi cho rằng bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?

Trên mặt Charles cũng không có bao nhiêu thần sắc vui mừng, nói: 
- Thú nhân đã bị vây ở phụ cận bộ chỉ huy, chúng ta tiến tới cách bộ chỉ huy mười dặm, dụng thánh khí pháo, trận chiến này không còn gì phải lo nghĩ.

Suy nghĩ thêm một chút, hắn bổ sung: 
- Nhưng phải chú ý tới lưu vực Tinh Hà, chúng ta không đủ để đánh bại thủy quân xà tộc, nơi này là một ẩn họa.

Angius thần sắc vui mừng: 
- Charles, ngươi dụng binh trầm ổn, tốt lắm! Mặt khác, chờ khi chiến tranh chấm dứt, ngươi tới học viện tiếp tục hoàn thành học nghiệp, phụ soái nghe nói, trong học viện có một tiểu thư tên Francesca rất lợi hại! Ha ha!- lúc này Angius hoàn toàn là một từ phụ.

Đột nhiên, mặt đất chấn động, tiếng nước ầm ầm không dứt bên tai, phương hướng bộ chỉ huy Lanning quang hoa loạn xạ, dị biến đột sinh.

Angius trong mắt tinh quang chợt lóe, quát: 
- Tình huống có biến. Đội tiên phong nhanh chóng tiến lên, binh đoàn hai theo sát, còn lại chú ý đề phòng bất trắc.

Chỉ chốc lát, một lính trinh sát cước bộ lảo đảo chạy tới, quỳ gối trước mặt Angius, miệng há hốc lúc sau mới ngậm miệng lại được: 
- Nguyên, nguyên soái! Chiến sự tiền tuyến đã chấm dứt. Binh đoàn mười vạn thú nhân... toàn bộ diệt vong.

Angius nhoáng lên trên thân sư tử, trầm ngâm nói: 
- Chẳng lẽ là có quân đoàn nào động thủ trước? Hành quân nhanh hơn, tiến tới.

Quân của Angius tới cách sở chỉ huy mười dặm, bị cảnh sắc trước mặt dọa cho khiếp sợ! Bộ chỉ huy Lanning sớm không còn tồn tại, mà lại xuất hiện một ao băng lớn. Trên băng còn có ngọn lửa cháy hừng hực, nước băng đã bị máu nhiễm hồng.

Ngoài ao, hơn mười tiểu đội hắc giáp chiến sĩ đang thao khống chiến tranh thánh khí của thú nhân, pháo khẩu hướng thú nhân trong ao đang đào móc mặt băng, kéo ra thi thể thú nhân cùng quan quân giới của thú binh tù nhân, mà thú nhân này cứ mấy trăm người làm một đội, dụng xích sắt xích lại với nhau, chỉ cần trong đó một người dám có hành động khác thường, vậy cả đội sẽ gặp phải sự oanh kích của chiến tranh thánh khí! Nhưng so với chiến tranh thánh khí, Dịch Cốt đang lơ lửng giữa trời xung quanh hắc vụ, mới là tồn tại làm người ta sợ hãi nhất. 
Giản lược nhìn lại, thú nhân bị bắt làm tù binh nhiều hơn hắc giáp chiến sĩ gấp mười lần.

Đỗ Trần thấy Angius tới, vuốt mũi, khóe miệng mỉm cười bước lên tiếp đón: 
- Nguyên soái đại nhân, ngươi hình như đã tới chậm.

Angius khó tin, còn không đợi hắn hỏi, một tướng lĩnh phía sau hô lớn: 
- Francis chuẩn tướng, xảy ra chuyện gì?

- Rất đơn giản, các ngươi đều thấy đó, mười vạn thú nhân đã bị quân đội của ta kích bại, trước mắt đang thu dọn chiến trường.

- Quân đội của ngươi đánh bại mười vạn thú nhân?
Angius thần sắc biến đổi lớn, lập tức quát: 
- Một chi quân nào không nghe lệnh, tới giúp Francis?
Hắn còn cố nhìn hai bên.

- Đừng nhìn nữa, chính là lữ đoàn hai của ta.
Đỗ Trần cười mị hoặc giơ ra ba ngón tay: 
- Ba ngàn người.

Angius hừ một tiếng, lắc đầu nói: 
- Ba ngàn đánh bại mười vạn thú nhân? Không có khả năng, là ngươi tư tàng siêu giai chiến tranh thánh khí sao?

- Xin lỗi, trong tay ta chỉ có hai kiện thất cấp thánh khí pháo.

- Vậy ngươi mời tới Đỗ Trần thần cùng đông đảo thần phó, đại lượng cao cấp đấu thần tiêu diệt thú nhân?

- Ngươi lại nói sai rồi, một trận đánh này chỉ có tiên sinh Brook giúp chút ít...

- Vậy là thú nhân đột nhiên điên cuồng, chém giết lẫn nhau?

- Nguyên soái đại nhân, thú nhân hết sức tinh nhuệ, sao có thể trên chiến trường điên cuồng! Ba ngàn huynh đệ theo ta, đánh bại mười vạn thú nhân. 
- Ngươi nói sao!
Angius chỉ Đỗ Trần quát lớn, tướng quân Zach sau lưng hắn cũng âm dương quái khí nói: 
- Francis chuẩn tướng, hoang báo chiến công bị chặt đầu đó...

Đỗ Trần phì cười: 
- Đáng tiếc a, thú nhân quân đoàn thượng tướng Hamer đã chết, bất quá, hoàn hảo ta bắt được tham mưu trưởng quân đoàn thú nhân, hắn sẽ nói rõ cho các ngươi. Nếu các ngươi còn chưa tin, vậy, tù binh thú nhân nhiều như vậy, xin hỏi.

Angius một phương lâm vào trầm tĩnh lạ thường, ba ngàn người tiêu diệt mười vạn thú nhân, đánh gục quân đoàn trưởng thú nhân, bắt sống tham mưu trưởng, cướp được quân giới trang bị đủ để tổ kiến binh đoàn mười vạn người... đây là quân công cỡ nào?

Mấu chốt nhất là công lao này, là do Angius một tay hoạch định, trong lòng vô cùng rõ ràng, một trận tiêu diệt mười vạn thú nhân, là điểm trọng yếu của cả chiến dịch, là chìa khóa mở ra thắng lợi cuối cùng, là một chiến lược mang tới chiến thắng huy hoàng! Thú nhân một lần mất đi mười vạn quân, thực lực hai nước nháy mắt thay đổi, Baergena lần đầu tiên chiếm cứ địa vị ưu thế với Mc Allen...

Công lao này... toàn bộ tính vào đầu tạp chủng Francis này! Vinh diệu này vốn thuộc về ta.

Angius thốt nhiên giận dữ.

Lúc này, thanh âm Đỗ Trần cũng lạnh lùng: 
- Nguyên soái quả nhiên cao tay, một ván giết thú nhân, cũng giết Francis ta. a!

Đỗ Trần đột nhiên nở nụ cười: 
- Đáng tiếc, ta sống khỏe lắm, nguyên soái có đúng là rất thất vọng không?

Angius sắc mặt dữ tợn: 
- Đúng vậy, ta đích xác rất thất vọng.

Lời vừa nói ra, ba quân xao động.

Nơi này tụ tập mười mấy vạn người a, Angius nói ra lời này trước mặt mọi người... Zach vội thấp giọng nói: 
- Nguyên soái, ngài thất thố rồi.

Angius cũng ý thức được vừa rồi lửa giận công tâm, nói lời không nên nói! Nhưng chỉ cần có quan hệ tới Francis, hắn tuyệt không thể nhẫn! Bởi vì chỉ cần thấy Francis, trong lòng hắn áp lực mười tám năm qua không thể áp chế xông ra.
Phất tay xua mọi người đi, tướng quân Zach hạ lệnh quân đội rời xa đôi phụ tử này, mà hắn cũng kéo Charles rời đi.

Không có ngoại nhân, Angius cười lạnh: 
- Ta dụng ngươi làm mồi nhử thì sao? Francis, loại việc này trên chiến trường rất thường gặp, hừ hừ! Chẳng lẽ muốn người vì quốc gia quyên mình, ngươi có ý kiến sao?

Đỗ Trần cười lạnh: 
- Ngài là nguyên soái, ta bất quá là một chuẩn tướng nho nhỏ, ta sao dám có ý kiến với ngài? Bất quá... Đỗ Trần thần giáo cùng thánh giáo rất có ý kiến! Angius, sau khi cuộc chiến này chấm dứt, ta sẽ cùng ngươi tính toán tất cả đề khoản từ trước tới giờ.

Choeng! Angius rút ra trường kiếm sau lưng: 
- Cần gì đợi sau khi chiến tranh chấm dứt? Francis, ta bây giờ cho ngươi một cơ hội quyết đấu công bình với ta, sinh tử vô oán.

Đỗ Trần tà nhãn khẽ loáng lên, Angius, ngươi một bát cấp đỉnh phong đấu thần muốn khiêu chiến ta sao? Nếu người muốn, vậy đừng trách ta không khách khí...

- Bá!
Thệ Tuyết kiếm hiện ra nơi tay.

- Dừng tay, đều dừng tay cho ta.
Charles hô to, đẩy Zach ra vọt tới, đứng giữa hai người:
- Cha, Francis! Các ngươi tới cùng làm sao vậy? Bây giờ chiến tranh còn chưa chấm dứt, thú nhân còn bảy mươi vạn đại quân...

- Charles, tránh ra.
Angius lạnh lùng nói.

Đỗ Trần cười chế nhạo: 
- Charles tướng quân.

- Francis, ngươi câm miệng cho ta! Cha cho dù không đúng, chẳng lẽ ngươi dám giết cha sao?
Charles nhìn chằm chằm Angius: 
- Cha, Francis cho dù làm cho người ta chán ghét, nhưng cũng là hài tử của ngài cùng mẫu thân, đừng đánh! Ngài đã trục xuất hắn khỏi nhà, đã đủ rồi.

Angius gầm lên: 
- Ngươi câm miệng cho ta, Francis không phải hài tử của ta. Hắn là tạp chủng, tạp chủng.

- Ngươi mới là tạp chủng.
Đỗ Trần từng bị người ta chỉ vào mũi chửi vậy sao? Hắn không phải người không nóng giận, sự khác biệt là, hắn là tên lưu manh, tên trộm sống trên đường phố.

Angius tựa hồ nhớ tới cái gì, hai mắt đỏ rực: 
- Tạp chủng! Nói ngươi là tạp chủng còn sai sao?

Hắn hai tay cầm kiếm, nhìn chằm chằm Đỗ Trần: 
- Nếu không phải di ngôn Mayfair để ta không giết ngươi, ngươi sớm đã bị giết chết, hôm nay, ta đành phải xin lỗi Mayfair.

Hắn đẩy Charles ra, Charles lảo đảo ngã xuống đất, mắt thấy hai người cầm kiếm đối nhãn, vội la lên: 
- Cha! Tử tôn Shigeru chẳng lẽ phải tự giết hại lẫn nhau sau?

Angius rít gào nói: 
- Hậu duệ Shigeru? Hừ, Francis không xứng! Hắn vốn không phải nhi tử của ta, không phải hậu duệ của tổ tiên.

- Tại sao!
Charles lo lắng hô to.

Angius vọt tới đối diện Đỗ Trần, song kiếm tương giao, phẫn hận nói: 
- Trước khi Francis xuất sinh mười tháng, ta đang ở thành Turku chuẩn bị viễn chinh Mc Allen...

Đỗ Trần hừ lạnh nói: 
- Chỉ bằng điều này ngươi hoài nghi ta không phải nhi tử của ngươi sao? Không biết nhân loại cũng có người hoài thai tới mười một tháng sao?

- Nhưng trước khi ta viễn chinh Mc Allen, dù ở lại trang viên St. Kain, nhưng bận chuẩn bị chiến tranh, trong vòng ba tháng không chạm vào Mayfair, chẳng lẽ nhân loại có người có thể hoài thai mười bốn tháng?
Angius rống giận: 
- Cha của tạp chủng ngươi làm ô uế Mayfair, hôm nay ngươi lại đoạt đi vinh diệu của ta, đáng chết.
Liên Hoa Bảo Giám