Porter đột nhiên cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, hắn khó khăn mở miệng:
- Chúng ta biết nhau đã lâu, nhưng ta có nhiều điều ngươi hoàn toàn không biết về ta, cho nên, ngươi cũng cũng có nhiều chuyện không cho ta biết... như vậy không phải tốt sao? Cần gì phải hỏi?
- Porter, ta là huynh đệ của ngươi...
- Ta biết, có thể giao quyền quản lý toàn bộ quân chính trong lãnh địa, sự tín nhiệm này, Porter vô cùng cảm kích.
Porter trong lòng hiểu rõ, mình trong khoảng thời gian này biểu hiện quá đột ngột, khiến Francis lưu lại một hình tượng không giống trước kia. Hôm nay, Francis không phải đợi mình hỏi hắn, mà là đợi mình cho hắn một câu giải thích.
Trong lúc nhất thời, Porter suýt nữa không kìm được xúc động, muốn hỏi Đỗ Trần, ngươi đến tột cùng dùng lực lượng gì hủy diệt mười vạn Ngư nhân? Có thể nói cho ta biết không? Ta muốn dùng loại lực lượng này tìm hải tộc báo thù, vì binh dân vong quốc mà trọng kiến cố quốc...
Nhưng Porter rõ hơn, muốn nghe câu trả lời của Francis, mình phải cho hắn một giải thích hài lòng!
Thân phận mình quan hệ tới sanh tử của vong quốc di dân, trên lưng mình... càng đeo nhiều thứ, điều này, không thể nói với bất luận ai - Francis, ta cũng không muốn biên tạo một lời nói dối xinh đẹp lừa ngươi...
Mê mang, đây là cảm giác bây giờ của Porter.
Đỗ Trần nhìn chằm chằm vào Porter thật lâu, chờ đến khi hắn không dám cùng mình đối diện, đột nhiên cười cười, chỉ vào phương xa nói:
- Ngày sau nói tiếp, Chesini tới rồi...
Đưa mắt nhìn Đỗ Trần đang đón Chesini chạy tới, Porter xoay người nhìn ra biển rộng, chậm rãi quỳ xuống, nâng lên một nắm cát nhiễm máu của Ngư nhân từ mấy ngày trước, nhẹ nhàng hôn lên.
- Francis, ngươi giúp Liya cứu hai ngàn hài tử mất đi quốc gia, Liya trả lại ngươi một lãnh địa phồn vinh, điều này rất công bình, không phải sao? Cần gì phải hỏi tới kỳ cùng...
Đỗ Trần nhìn Chesini đâm đầu tới, nụ cười trên môi càng nhiều hơn.
Tiểu tử hỗn đản này đã thay đổi, khuôn mặt mặc dù rất non nớt, nhưng có một sự dẻo dai va chạm cuộc sống của tầng lớp nghèo khó nhất xã hội. Hơn nữa hình dáng hỗn trướng trước kia của hắn cũng không thấy đâu nữa, đầu lớn hơn, tâm sự trầm trọng của hắn cũng không xứng với tuổi của hắn.
Nghe được tin tức Đỗ Trần tới, Chesini vội vã chạy tới, hắn có nhiều vấn đề, ngửa đầu nhìn chằm chằm Đỗ Trần, lớn tiếng nói:
- Sư huynh, ta muốn làm một hoàng đế tốt, ngươi nói cho ta biết, ta nên làm thế nào! Ta làm thế nào mới có thể là một hoàng đế tốt?
Đỗ Trần ngồi xuống trước mặt Chesini, cố ý nhìn phương tây:
- Quái, mặt trời hôm nay là mọc từ phía tây sao, tiểu sư đệ của ta, trước kia, ngươi không phải cho rằng mình là một hoàng đế tốt trong tương lai sao?
Chesini hừ một tiếng, cúi đầu:
- Điều này không cần ngươi quản, ngươi nói cho ta biết làm thế nào là được! Sư phụ nói qua, ngươi là một lĩnh chủ tốt, trên lĩnh thổ của ngươi không có một tên khất cái chết đói! Đây là điều ta nhận ra, ta muốn biết ngươi làm thế nào?
- A, quái sự, tiểu sư đệ của ta đương nhiên đã thay đổi tính tình.
Đỗ Trần vỗ vỗ đầu hắn, nhưng Chesini lại quật cường đẩy tay ra, hắn cười nói:
- Ta có thể nói cho ngươi làm thế nào để trở thành một hoàng đế tốt, nhưng ngươi trước tiên nói cho sư huynh, ngươi sao lại biết tương lai mình sẽ không phải là một hoàng đế tốt?
- Ta, ta biết, ngươi đừng nhiều lời, nói mau.
Chesini vội la lên, thấy Đỗ Trần mỉm cười không nói, hắn gấp quá, hô:
- Ta, ta trước kia không nên đánh khất cái, trước kia ta là hỗn đản.
- Là như thế sao?
Đỗ Trần lắc đầu đứng dậy, vỗ vỗ đầu hắn:
- Muốn làm một hoàng đế tốt, bước đầu tiên, ngươi trước hết phải hiểu được ngươi trước kia có bao nhiêu hỗn đản! Cứ nghĩ từ đó...
Đỗ Trần mỉm cười:
- Ta trước kia đã cho ngươi làm rất nhiều việc thiện, trợ giúp rất nhiều người, ngươi thử nghĩ một chút, nếu ngươi là người được trợ giúp, sẽ là cái dạng gì?
Chesini sửng sốt đứng tại chỗ, lâm vào trầm tư.
Đỗ Trần chắp tay đi vào trong cảng:
- Chờ khi ngươi nghĩ ra, đi tới quảng trường trước thành chủ phủ! Lúc giữa trưa ở đó sẽ phát sinh một sự tình... cẩn thận suy nghĩ những gì ngươi nghe được, thấy được.
Porter cấp cho Đỗ Trần một phần kế hoạch kiến thiết lãnh địa, hiện tại Ngư nhân đã diệt tuyệt, là lúc bọn hắn chính thức bắt đầu.
Một tháng sau bài diễn văn của Đỗ Trần tại cảng New Zealand, quảng trường trước thành chủ phủ lại tụ tập hơn vạn bình dân, so với tràng diễn giảng tháng trước, bình dân tập trung không cần tinh thần bí pháp của thánh giáo, cũng đã lộ ra sự cuồng nhiệt.
Ngư nhân toàn bộ bị chết sạch, ha ha, chúng ta sau này rốt cuộc không cần lo lắng tới gần bờ biển sẽ bị dã thú đột kích ăn thịt, chúng ta có thể lại ra biển đánh cá, chúng ta có thể không cần đi quá ba ngọn núi, từ hải lộ chuyển hàng hóa ra ngoài... không có Ngư nhân, một tòa núi lớn trên đầu dân New Zealand cũng biến mất...
Mà hết thảy, đều là lĩnh chủ đại nhân Francis cấp cho chúng ta.
Trong gần vạn bình dân, ẩn ẩn có tâm tình náo nhiệt hứng khởi! Mà tinh thần bí pháp của thánh giáo cùng phiến động tới cực hạn.
- Ca ngợi Francis đại nhân.
Bắt đầu từ trong hỗn loạn, dần dần cùng đồng thanh hô lên! Vừa rồi nghe người truyền lệnh của thành chủ phủ nói, lĩnh chủ đại nhân trong chiến dịch chống Ngư nhân công thành bị thoát lực hôn mê, hôm nay mới tỉnh.
Lĩnh chủ đại nhân triệu tập bình dân trong cảng, trong lúc giữa trưa, đối với chúng ta tuyên bố một sự tình trọng yếu, mà bây giờ, lĩnh chủ đại nhân đang từ trên cảng phía xa đi tới...
Gần vạn người tự động tách ra, chủ động cấp cho Francis một đường, mắt nhìn hắn đi lên bục diễn giảng ở trung tâm.
Đỗ Trần mỉm cười phất tay, dưới quang hoa bí pháp của thánh giáo, mọi người an tĩnh lại, chỉ còn tiếng hít thở thô trọng:
- Một vạn tám trăm người.
Đỗ Trần với vài câu nói, bắt đầu bài diễn giảng:
- Trong bản ghi chép của thành chủ phủ, vài chục năm trở lại đây, một vạn tám trăm người dân New Zealand chúng ta đã táng mạng trong miệng Ngư nhân, đó chỉ là con số trong bản ghi chép... ở đây, chúng ta vì đồng bào đã mất mà mặc niệm....
Dưới ngữ khí bi thương của Đỗ Trần, bình dân trên quảng trường buồn bã cúi đầu. Rất nhiều người có thân nhân bị Ngư nhân giết chết, thất thanh khóc lớn.
- Nhưng là, ta hôm nay trịnh trọng tuyên bố với các ngươi....
Mặc niệm kết thúc, Đỗ Trần cao giọng:
- Ngư nhân đáng chết, đã không còn tồn tại! Những đồng bào chết đi, đã được an nghỉ.
- Ca ngợi Francis đại nhân.
Thánh giáo nhân thủ trong đám người, tiếng hoan hô vang lên. Đỗ Trần mỉm cười chờ đợi tiếng hoan hô trầm xuống, lại nói:
- Nhưng không chỉ có nan đề Ngư nhân làm khốn nhiễu chúng ta nhiều năm qua. Mọi người xin nhớ kỹ, một tháng trước tập kích cảng New Zealand, khiến hơn ngàn thân nhân các ngươi mất đi, còn có đạo phỉ trên lục địa.
Theo diễn giảng, ánh mắt Đỗ Trần lộ ra hàn quang. Đúng vậy, Ngư nhân đáng chết, Adams cùng tam gia thần bí, còn có Brockman đại biểu cho tổ chức thần bí, bọn họ đều đáng chết! Bởi vì đại tai nạn tháng trước, là ba nhà bọn chúng đồng thời gây ra.
Các ngươi vì cái gì đánh nhau sống chết giành lấy Đồ Lạp Mỗ chi tinh không liên quan tới lão tử, nhưng ngươi không nên mang họa tới cảng New Zealand, làm hại con dân của lão tử chết hơn ngàn, thương tàn quá vạn.
Cừu này, ta đã ghi nhớ! Các ngươi, tất sẽ trả giá đắt.
Hít sâu một hơi, Đỗ Trần lớn tiếng nói:
- Hôm nay, ta không muốn nói gì cổ vũ mọi người, cũng không muốn nói lời phiến động mọi người... ta chỉ hỏi các ngươi ba vấn đề.
Hắn giơ cao cánh tay:
- Đầu tiên, ta muốn hoàn toàn thanh trừ đạo phỉ hai bên bờ New Zealand, nhưng trong tay ta chỉ có ba ngàn tân quân, số này sợ không đủ, còn lâu mới đủ! Các ngươi, có thể trong điều kiện tiên quyết được pháp luật đế quốc cho phép, cung cấp cho ta đủ số dân binh dũng sĩ không sợ chết không?
- Có!
Thanh âm rung trời.
- Thứ hai, ta muốn tu kiến lại sông New Zealand, cải tạo thủy tai, đây là một công trình to lớn, tiền ta không đủ, các ngươi có thể nhận công thấp, cố gắng làm việc không?
- Có!
Thanh âm vang vọng cả tòa thành thị.
- Tốt lắm, chuyện thứ ba, Ngư nhân hủy đi nửa thành thị của chúng ta...
Đỗ Trần chỉ hướng hai thành khu đông nam tàn phá:
- Ta muốn trọng kiến tòa thành thị này, hơn nữa, không chỉ là một cảng khẩu hoang phế nhiều năm, ta muốn xây nó thành tòa đô thị phồn hoa nhất phương nam Lanning, nhất đại lục Beins.
Con mắt bình dân sáng lên, cư dân tiểu cảng khẩu, cùng dân đế đô, đều là có thân phận khác xa nhau.
- Vì trọng kiến thành thị, trong các ngươi có thể sẽ có nhiều người phải rời gia viên, giao ra đất đai, mặc dù ta sẽ bồi thường cho các ngươi đất tốt, nhưng ta muốn hỏi, các ngươi nguyện ý không?
Lúc này đây, thanh âm ngừng lại một lúc, lúc này mới bộc phát:
- Nguyện ý!!! Nhà chúng ta, vốn là lĩnh chủ đại nhân cấp.
- Đúng, chỉ cần có bồi thường, chúng ta nguyện ý giao đất.
Thanh âm rất hỗn độn, nhưng đại đa số ý kiến là nguyện ý.
Đỗ Trần thở phào nhẹ nhõm, khoách cảng này là một tờ cuối cùng trong đề nghị của Porter, đụng chạm vô số chuyện, hắn thật sợ dân chúng sẽ oán thán sôi trào. Nhưng, một khi thành công...
- Tốt lắm, ta tuyên bố, từ hôm nay trở đi, cảng New Zealand đã trở thành lịch sử, tương lai chỉ có Duerkesi thành. (Duerkesi thành - thành của Đỗ Trần).
Trong tiếng hoan hô Duerkesi thành đản sinh, Chesini dưới đài lẳng lặng nhìn sư huynh, cẩn thận nghĩ lại ba vấn đề, nhưng hắn dù sao mới mười hai tuổi, vấn đề phức tạp này khiến hắn khổ công suy nghĩ, nhưng vẫn không có đáp án.
Hắn cứ như vậy khổ công suy nghĩ, chờ đến khi diễn giảng chấm dứt, bình dân tản đi, Đỗ Trần lặng lẽ tới sau lưng hắn, trầm giọng nói:
- Hiểu được ba vấn đề ta nói có ý nghĩa gì chứ?
Chesini mê mang nhìn Đỗ Trần.
- Sinh mạng, tiền và hàng hóa, đất đai, đây là căn bản của bình dân, nếu một lĩnh chủ, có thể cho bình dân cam tâm vì hắn hiến xuất, vậy hắn là một lĩnh chủ tốt.
Chesini nắm chặt tay:
- Ta hiểu rồi, vậy làm sao để bình dân cam tâm nỗ lực?
Đỗ Trần hờ hững:
- Rất đơn giản, cho họ càng nhiều...
Hắn đi vào trong thành chủ phủ.
- Cho họ càng nhiều...
Chesini nhớ kỹ những lời này. Trong lúc đó, cảng New Zealand… không, tại Ẩn Mãng sơn ngoài thành Duerkesi, Constantine đang chuẩn bị đi tới để Đỗ Trần cho hắn một sự giải thích, nhưng bọn họ đi rất chậm, rất chậm, xác thực mà nói, là đi bộ tại chỗ.
- Andy, ngươi...
Sau màn phụ tử nhận nhau đầy kích động, Constantine đột nhiên phát hiện,
"Nhi tử" mới gặp thật sự có chút...
Liên Hoa Bảo Giám