Liên Hoa Bảo Giám

Chương 229: Thị kim tử, tổng hữu phát quang đích thì hậu






Chen vào đám người, Đỗ Trần trong lòng còn cảm giác hết sức quái dị. Với kinh nghiệm làm việc thiện của hắn, nếu muốn tụ tập ba bốn trăm lưu dân cùng các thủy thủy khổ công làm việc để phát vật thực cùng kim tệ, vậy tư nguyên phần này cũng phải dùng tới hai ba mươi hải thuyền chuyên dụng chở hàng cỡ lớn mới có thể, nếu đổi thành kim tệ, ít nhất cũng phải con số hàng nghìn kim tệ.

Mà việc thiện đại quy mô như vậy hiệu quả tự nhiên cũng là siêu cấp oanh động, đồng thời, nó có thể mang tới hỗn loạn không phải bình thường. Nhưng bây giờ người phát tiền cùng thức ăn hình như rất không có kinh nghiệm, chỉ có hai người, một người phát thức ăn, người kia phân phát... kim tệ.

Lão thiên a, ai lại có nhiều tiền như vậy? Phát kim tệ cho khất cái?

Người phân phát là hai võ sĩ mặc trọng giáp, bọn họ một người phát, mỗi người một mai kim tệ, một phần cơm hải sản, mà đại thiện nhân chính thức lại không có ở đây.

- Thật là người có nhiều tiền.
Đỗ Trần rốt cục cũng tới tận cùng bên trong, quay đầu cảm thán với Dịch Cốt, trong lúc này một thùng kim tệ đã phát xong, có người tách đám người ra, mang tới thêm một thùng. Đỗ Trần bĩu môi: 
- Brook, đi nhanh.

- Thiếu gia, ngài không phải muốn nhìn ai làm việc thiện sao?
Dịch Cốt bị Đỗ Trần kéo ra khỏi đám người, nhưng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm võ sĩ phát kim tệ.

Đỗ Trần cười nói: 
- Ta bây giờ sẽ hiện thân thuyết pháp, nói cho ngươi việc thiện chính thức nên làm thế nào, đào móc thế nào. he he!

Hắn chỉ vào đám người, thấp giọng nói: 
- Nhiều nhất, nơi này sẽ phát sinh vệ đội áp chế hỗn loạn, để tiêu phá tràng hỗn loạn này, chúng ta lập tức tới trú sở vệ đội bến cảng, để cho bọn họ phái người tới bao vây nơi này.

Dịch Cốt không tin, nhưng vẫn đi theo Đỗ Trần.

Trong lúc này, người nhận kim tệ càng ngày càng nhiều, ngoại trừ những tên khổ công thật sự được trợ giúp, một số bình dân cùng tiểu thương cũng chạy tới. Có mấy người thông minh, tìm tro đất bôi lên mặt, đi theo đám người chen vào nhận kim tệ. 

Thậm chí có mấy người mặc phục sức quý tộc cũng lẩn xa xa, sai sử người hầu đi vào, mặt không chút ngượng ngùng, đường hoàng lấy kim tệ của người hầu, lại đứng giữa đường ăn cơm hải sản.

Một suất hải sản không đáng bao nhiêu, nhưng bọn họ quan tâm tới một mai kim tệ, phải biết rằng, một gia đình năm người trên tam đại lục một năm thu vào nhiều nhất cũng bất quá năm ba mai kim tệ, vậy hấp dẫn lực của một mai kim tệ có thể tưởng tượng được. 
- Ha ha, ngươi không phải có một cửa hàng buôn bán trên bến cảng sao? Ngươi không thiếu tiền a. Dựa vào cái gì cùng mấy tên khất cái chúng ta nhận kim tệ?

- Ngươi tên xú khất cái quản ta làm gì? Không thấy được các lão gia quý tộc đều trộm phái người hầu lĩnh tiền sao?

- Tránh ra, tránh đường cho ta.

Dần dần, trong đám người tràn ngập sự bất hòa.

- Thần a. đây là mạng sống của chúng ta, ngươi thật sự nhẫn tâm cướp tiền sinh mạng của chúng ta sao?

- Cút ngay, ngươi quản ngươi ấy.

Thế cục trở nên vi diệu.

- ***, ngươi vừa rồi đã lĩnh một lần, sao còn lĩnh nữa?

- Đáng chết, các ngươi có công tác, có tân thủy, sao còn cướp của chúng ta? Các huynh đệ, các huynh đệ nam khu, đẩy bọn họ ra.

Đến khi những tên khất cái nhận tiền thì hầu như chẳng còn kim tệ, điều này tự nhiên khiến cho những khất cái khốn khổ bất bình, dựa vào cái gì?

Cục diện quả nhiên bắt đầu hỗn loạn, khất cái tự nhiên không dám cùng người hầu của quý tộc động thủ, nhưng bọn họ tuyệt sẽ không để bọn tiểu thương lừa đảo chiếm tiện nghi, động thủ đánh người… một người, hai người, ba.... không bao lâu, biến thành đại loạn.

Võ sĩ phân phát kim tệ hiển nhiên không có kinh nghiệm ứng phó sự kiện cùng loại, hắn quát to: 
- Im lặng, đều giữ trật tự. Đáng chết, không phải tên khất cái cùng người khốn khổ đều rời đi.

Thánh âm vang vọng toàn trường, đương nhiên là đấu thần, ra vẻ cấp bậc không cao, nếu không có thực lực đấu khí cao thì không có khả năng thanh âm truyền đến như vậy.

Nhưng...

- Rời đi? Hừ, chúng ta trên mặt đầy vết bẩn, ngươi có thể phân biệt ai là khất cái, ai là người nghèo không? Đừng phát tiền nữa, nếu phát, nếu phát đừng nghĩ phát chúng ta.

Là ngươi chính mình phát tiền, đừng oán chúng ta.

- Đáng chết, ngươi còn dám đánh ta? Các huynh đệ, động thủ.
Cục diện rốt cục mất không chế. Gần ngàn người loạn lên, loạn khiến cho hai võ vĩ muốn nổ tung cái đầu.

Mà trong khi này, Đỗ Trần cũng Dịch Cốt tìm về vệ đội, Đỗ Trần hơi chút tự đắc nói: 
- Thấy không? Hiểu chưa? Làm việc thiện cũng phải học! Đội trưởng tiên sinh, phiền ngài gọi bọn lính dùng trọng thuẫn mở đường, phân ba đường cắm vào, tách bọn họ ra.

Vệ đối vừa muốn hành động, đột nhiên, ngoài khơi bay lên một đạo lam quang, như vẫn tinh phá không (sao rơi từ trên trời xuống), trong chớp mắt bay đến phía trên đám hỗn loạn, "Bính" lam quang bạo liệt, bến cảng đều chấn động: 
- Hỗn đản, đều thành thật lĩnh tiền đi, để cho ta nhanh chóng làm xong việc thiện.

Uy thế thật mạnh, đám người hỗn loạn trong chớp mắt chỉnh tề lại, vệ đội nhân cơ hội khống chế cục diện.

Cẩn thận lắng nghe thanh âm, Đỗ Trần vuốt mũi nở nụ cười, quay đầu nói với Dịch Cốt: 
- Ta tự hỏi là ai hào phóng như vậy, nguyên lai là hắn! Ngươi về trước đi, nơi này để ta giải quyết.

Chỉ nghe người đó nói: 
- Sư phụ kính ái của ta, ta đã thấy ngài rồi, đừng... ha! Francis tiên sinh, Brook sư phụ, sao vậy?

Một người từ trên trời hạ xuống bên cạnh Đỗ Trần, vẻ mặt bất đắc dĩ, đúng là tiểu vương tử của hải tộc Goethe.

- Ta nói Goethe, chuyện hôm nay ngươi làm đến sao? Ai, khó trách sư phụ ngươi tức giận, ngươi hài tử này, ngay cả việc thiện đều không làm nổi.
Đỗ Trần bộ dáng như sư trưởng giáo huấn.

Ngư nhãn của Goethe đảo loạn, thầm nói, tuổi ta lớn hơn ngươi! Nể mặt Dịch Cốt, ta cứ giả vờ thỉnh giáo: 
- Ta, không phải ta muốn sư phụ Brook thích thú sao, muốn cho người thấy ta làm bao nhiêu viêc thiện... vậy ngươi nói tới cùng phải làm thế nào?

Đỗ Trần cười nói: 
- Đầu tiên, ngươi một lần phát một mai kim tệ thật quá nhiều, hãy tính toán rồi làm... tiếp đó ngươi phải làm thật trật tự, đừng để cho người ta hỗn loạn tiến tới.

Nhìn hình dáng ngây thơ của Goethe, Đỗ Trần lắc đầu: 
- Nói cho ngươi một câu nói, tên khất cái nhìn chân, khổ công (lao công bần khổ) nhìn tay, ngươi nhớ kỹ những lời này, vậy tuyệt đại đa số người chiếm tiện nghi có thể nhận ra được... thứ ba...

Goethe nghe được cuống quít gật đầu, lập tức phân phó hai võ sĩ, sau đó cười hì hì quay lại bên Đỗ Trần, thấp giọng vỗ mông ngựa: 
- Ngài thật không hổ là cao nhân chuyên dạy người ta hướng thiện, ta bội phục ngài, ngài xem, bây giờ trật tự hơn chưa.

- Đó là kinh nghiệm phong phú có được khi người giáo hội chúng ta làm việc thiện.
Đỗ Trần thích thú suy nghĩ, dựa theo phương pháp tính toán của bảo giám, việc thiện lần này của Goethe cũng có phần của mình a - nếu không phải mình, Goethe có thể khẳng khái phát tiền như vậy sao? Không thể như vậy, mông đít có chút ngứa ngày, chẳng lẽ lại muốn khai hoa?

- He he!

Trật tự rồi, Goethe khiếp hãi hỏi: 
- Francis, ngươi xem lần này ta làm đại việc thiện, sư phụ hắn có đúng là vui vẻ, là có thể truyền thụ cho ta mấy chiêu bí pháp không?

- Điều này... sợ rằng còn chưa đủ, làm việc thiên khó nhất là kiên trì lâu dài! Tiểu vương tử, ngươi tiếp tục cố gắng a.

Đỗ Trần cười thầm, ngươi cố gắng, ta cũng có phần! Suy nghĩ một chút, hắn nói: 
- Việc thiện của ngươi sao lại làm trên đấu thần đảo? Sao không làm trong hải tộc các ngươi?

Goethe đắc ý cười nói: 
- Bây giờ ta là nghiên cứu sinh "Chúng thần viện" của đấu thần đảo!
Hắn thấp giọng nói: 
- Lần trước đa tạ ngươi đã chuyển công lao cứu Garcia cho ta, bằng vào điểm này, hơn nữa thực lực cùng thân phận của ta, giáo vụ trưởng Ricardo cũng không có lý do cự tuyệt ta tới đấu thần đảo du học, he he! Làm việc thiện, tốt nhất là làm trước mắt sư phụ Brook.

Tiểu tử này, thật có chút tiểu thông minh! Đỗ Trần vừa định bật cười, đột nhiên, ánh mắt Goethe ảm đạm xuống: 
- Ai, chúng ta không phải ngoại nhân, vậy nói cho ngươi cũng không có sao, ta lần này tới đây còn mang theo một mệnh lệnh...

Đỗ Trần trong lòng căng thẳng, vội hỏi: 
- Chẳng lẽ hải tộc có hành động nhằm vào đấu thần đảo?

- Không, ngươi ngàn vạn lần không nên hiểu lầm.
Goethe hết nhìn đông tới tây, ghé tai nói: 
- Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, là trưởng tử của hải hoàng Sainz Peck tới, ta vừa lúc thành nghiên cứu sinh, hải hoàng lệnh cho ta phối hợp điện hạ Peck, hết thảy nghe lệnh hắn! Đáng chết! Hắn có gì đặc biệt hơn người, chỉ là nhi tử của hải hoàng!
Hắn hình như đối với Peck rất không thích! Khiến hắn lơ đễnh quên mất, hắn cũng là nhi tử của một vị vương...

- Ngươi biết nhi tử của hải hoàng tới làm gì không? Sợ rằng không chỉ đơn giản là học tập?

- Cái gì học tập a?
Goethe thấp giọng nói: 
- Không dối ngươi, ngoài trừ Peck, thiếu gia của các gia tộc hùng mạnh khắp tam đại luc đều tới. Cho nên ta đoán, nguyên nhân có thể khiến nhiều thiếu gia tới nhất định là....

Goethe cười he he: 
- Tán gái! Đấu thần đảo có tuyệt đại mỹ nữ xuất hiện.

Đỗ Trần nhất thời tắc họng, điều này có thể sao? Nữ nhân nào có thể dẫn động các thiếu gia khắp thiên hạ chứ?

Hai người đang nói chuyện, chợt nghe người trên bến cảng đều lấy làm kỳ, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ngoài khơi bay tới một băng sơn thật lớn, đấu thần đảo bốn mùa như xuân, khí hậu ôn hòa, nước biển ấm áp, nhưng băng sơn này lại bất ngờ xuất hiện, không có chút dấu hiệu tan chảy, tựa hồ như vân thai tiên cảnh, dẫn đắc tiếng hô kỳ quái trên bến cảng.

Goethe trừng lớn ngư nhãn, hưng phấn nói: 
- He he. Peck tiểu tử xui xẻo rồi, không thể tưởng được Rockie từ bắc cực cũng tới...
Liên Hoa Bảo Giám