Liên Dụ không hiểu vì sao mình bị mắng, bụng cũng ôm cục tức, thấy nàng đã sắp ra đến cửa, hắn vội bước tới vài bước nắm lấy cổ tay Phương Uyển Chi: “Ta không có”.
Hai mươi bảy năm qua hắn chưa từng trêu đùa ai, giờ mới thích được một người, sao có thể đẩy nàng đi được.
Hắn biết trong chuyện này có hiểu lầm, đang muốn mở miệng giải thích thì Phương Uyển Chi đã đi thẳng ra ngoài, hai người nói qua nói lại một hồi, mùi thuốc s.ú.n.g càng thêm nồng nặc.
Phải nói là Liên Dụ không biết thương hương tiếc ngọc, hắn cũng không hiểu cách dỗ dành một cô nương, đến khi giận lên lại thành nói bậy.
Lúc này Phương đại cô nương đã tức giận ngập trời, đâu còn quan tâm hắn nói gì nữa, nàng moi một túi nhỏ trong người ra, lấy một đống ngọc bội trâm cài nhét vào n.g.ự.c hắn.
“Đồ đạc của ngài trả lại cho ngài, hai người chúng ta thanh toán xong.”
Cây trâm còn chưa cầm chắc đã len qua kẽ giữa ngón tay rơi xuống đất. Nó được làm bằng ngọc, vừa rơi đã vỡ thành hai đoạn. Phương Uyển Chi sững sờ, Liên Dụ cũng thất thần.
Cây trâm này là lúc họ đi qua Liêu thành, thấy một cửa hàng đồ trang sức, Phương Uyển Chi chọn màu sắc và hoa văn, chữ thượng tình phu thê là Liên Dụ tự tay khắc.
Liên Dụ giận Phương Uyển Chi không để cho hắn có cơ hội giải thích, giờ lại thấy nàng ném món đồ này mới bực bội thốt một câu: “Nàng thích làm gì thì làm, đừng có ném tới trước mặt ta, ta nhìn cũng thấy chướng mắt”.
Sau khi nói xong hắn lại thấy hối hận ngay lập tức, bởi vì đôi mắt của Phương Uyển Chi đã hồng ửng, nước mắt đảo quanh, vô cùng đáng thương.
Hắn luống cuống bước lên trước định ôm nàng vào lòng trấn an, nào ngờ vừa đưa tay lên đã bị nàng đánh một cái.
Phương Uyển Chi nói: “Nhìn chướng mắt sao, tốt lắm.”
Nàng nói hai lần chữ tốt, rồi không liếc hắn thêm lần nào nữa, vén váy leo lên xe.
Lần này Liên Dụ không đuổi theo ra ngoài, hắn đứng ngẩn người trước cửa như cọc gỗ, mãi đến khi Bì Bì đứng đằng xa xem náo nhiệt đủ rồi tới vỗ hắn hai cái mới hoàn hồn, hắn nói: “Gọi bà tử đang làm nhiệm vụ trong phủ tới gặp ta”.
Liên Dụ thường xuyên không có ở Ngọc Trần Phụng Uyển, lúc công vụ bề bộn hắn sẽ xắp xếp bà tử lo chuyện quét tước trong nhà.
Các nô tài trong nhà đều đã ở nhiều năm trong phủ, biết rõ các quy củ, cho nên ngày thường không hay nói nhiều, chỉ có duy nhất bà tử ở phòng thu chi, tên là Tôn Kim Hoa. Lúc trước bà hậu hạ bên cạnh Liên lão gia, giờ đã ngoài năm mươi, không còn tinh mắt như trước, nhưng tay chân vẫn còn khá nhanh nhẹn.
Liên Dụ mấy ngày liên tiếp đi qua đi lại giữa cửa hàng và triều đình, bà vẫn chịu trách nhiệm quản lí việc trong nhà. Trước đó vài ngày Phương Chính có tới đây một chuyến, nói là muốn nhìn tranh vẽ cô nương nhà mình.
Tôn bà tử cũng biết tiểu chủ tử nhà bọn họ hay vẽ tranh, người đến lấy tranh cũng không phải ngày một ngày hai, cho nên bà không chú ý, xoay người vào bát bảo các lấy một cuốn mang ra.
Bức tranh này quả nhiên đã vẽ xong, mỹ nhân xinh đẹp, tức giận nũng nịu, rõ ràng là không thể sinh động hơn được nữa.
Phương Chính cầm bức họa trong tay, không rõ có tư vị gì.
Lần này ông đến vốn là để thử.
Phương Uyển Chi và Liên Dụ ở cạnh nhau lâu như vậy, ông không tin một nam nhân có thể mang một nữ nhân mà mình không hứng thú cùng nhau đi trời nam biển bắc. Lần này từ Miêu Cương trở về, tới ông mà cũng thấy Phương Uyển Chi vui vẻ ra mặt. Thỉnh thoảng còn ngồi ngẩn người, cười ngây ngốc.
Ông thấy cứ tình hình này, đến mười phần hai người đã là tình nhân.
Nhưng mà chờ trong phủ mãi vẫn không thấy động tĩnh.
Các cậu ấm trong thành vẫn hay chơi đùa, Phương Chính đương nhiên là hiểu rõ. Người như Liên Dụ có khi cũng chỉ trêu chọc Phương Uyển Chi mà thôi. Nghĩ tới nghĩ lui vài ngày, ông lại nhớ tới bức tranh kia.
Bức tranh vẽ Phương Uyển Chi này rất đẹp, nếu như Liên Dụ có ý thu nàng vào phòng, thì sẽ không đưa bức họa đó ra. Còn nếu không, thì sẽ đưa thoải mái.
Bây giờ bà tử không nói hai lời đã mang tranh ra, trong nháy mắt, lòng Phương Chính như có cục đá rơi tõm xuống mặt nước, bọt nước tứ tung.
Ông nghĩ một lát vẫn thấy không cam lòng, nhịn không được hỏi:
“Lúc trước các lão đồng ý giới thiệu cho ta một hộ, không biết là ai vậy?”
Tai của bà Tôn Kim Hoa không tốt lắm, vừa phơi chăn đệm trong viện vừa nói: “Gốc cây hoa vẽ trong tranh là ở trước viện kia kìa”.
Phương Chính thấy nói chuyện với nàng hết sức lao lực, ông nhíu mày nói lại lần nữa: “Không phải cây, ta hỏi là Liên đại nhân giới thiệu cho khuê nữ nhà ta một hộ, lần trước chúng ta đã trao đổi rồi, là quan tam phẩm trong triều”.
Tôn Kim Hoa gảy gảy trong lỗ tai hai cái, nhưng vẫn chưa nghe rõ hỏi gì. Chỉ nghe được quan tam phẩm, cho nên cứ thế trả lời: “Vị quan tam phẩm đó không phải là Thái Thường Tự Thiếu khanh sao. Tên là gì nhỉ, là Lô Văn Miểu”.
Tên này từng bị Liên Dụ đánh, cho nên mỗi lần đi qua đại trạch Liên gia đều phải đi đường vòng, chẳng có tiền đồ gì cả.
Bà cũng muốn giữ Phương Chính ở lại lâu thêm, vì ngày thường hiếm có ai nói chuyện với mình, nhưng tâm tư của Phương lão bản nào còn ở đây nữa., nghe mấy câu này xong mặt mày trầm xuống, bước thẳng ra khỏi viện.
Sau khi về đến nhà, Phương Chính gọi Phương Uyển Chi vào, ông cũng không nói gì, chỉ bảo nàng chuẩn bị một chút, qua hai ngày nữa ông sẽ đem bức họa tới đưa cho Lô Văn Miểu, đó là con của quan tam phẩm, dù không có thực quyền gì nhưng cũng đã không tệ, ông bảo nàng ổn định chờ gả đi, đừng nghĩ gì bậy bạ nữa.
Phương Chính suy tính một hồi lại thành ra vô ích, bực bội không chịu được, về phần Phương Uyển Chi nghe mấy lời này xong có đau lòng hay không, ông không muốn quan tâm.
Mà sự thực chứng minh, Phương đại cô nương quả nhiên không khóc lóc mưa gió, bởi vì nàng chỉ lao tới mắng Liên Dụ một trận, sau đó đóng sập cửa phòng đập phá.
Cùng lúc đó, một người khác đứng ở Ngọc Trần Phụng Uyển, tâm tình không tốt hơn chút nào.
DTV
Liên Dụ nghe Tôn bà tử kể lại, chuyện mà bà nói nhăng nói cuội, nhưng hắn vừa nghe đã hiểu, bàn tay gõ bên cạnh bàn, ý bảo Bì Bì dẫn người đi. Ôm Vương Thủ Tài ngồi trên ghế cao chân, trước mắt hắn đều là hình ảnh Phương Uyển Chi hốc mắt đỏ ửng kìm lại không để nước mắt rơi xuống, mày nhíu thành một chữ xuyên.
Ngày thu hoa quế nở đầy, hiếm lắm mới có khi hoa quế ngọt như vậy.
Phương Uyển Chi thích mùi của hoa quế, hàng năm nàng sẽ ủ một bình rượu hoa quế dưới tàng cây. Năm nay chôn sang năm uống, nhưng mà năm nay, nàng lại không có hào hứng chôn hoa, ngồi bên cái bàn vuông nhỏ dưới tàng cây, nàng bảo Thanh Liễu rót cho mình một chén rượu ủ năm ngoái.
Nàng ít khi uống rượu, lâu lâu mới ngẫu nhiên uống một chút. Cầm chén rượu nhỏ trong tay, nhìn cái bóng mình trong chén, Phương Uyển Chi đột nhiên lại thấy thực sự rất buồn cười.
Nàng không có nương chăm lo, bên cạnh ngoài Thanh Liễu chỉ mới hơi lớn lớn, thì không còn một người nào.
Trước đến giờ nàng không cảm thấy sao, nhưng giờ lại cảm giác như đè nén, nếu có một người ngồi bên nghe nàng nói thì tốt biết mấy, nàng cũng không muốn khóc, không muốn la hét đòi chết.
Ngày đó ở Ngọc Trần Phụng Uyển, nàng cũng muốn khóc lóc om sòm, nhưng rồi lại thấy vậy không ra dáng, cho nên nhịn cho tới bây giờ.
Bây giờ nhớ lại, nàng thực sự rất hối hận khi không nhéo tai Liên Dụ.
Hôm qua, nàng nhận được một phong thư hắn viết gửi tới.
Trong thư cũng giải thích rất cặn kẽ chuyện vì sao bức tranh bị trả về, nói nàng đứng tức giận, từ đầu tới cuối chỉ như thuật lại một câu chuyện, không nịnh nọt, không dỗ dành, thậm chí cuối bức thư hắn còn không sợ c.h.ế.t thêm vào một câu, hôm đó nàng dữ quá. Nhưng mà hi vọng khi nàng thấy bức thư này tâm tình sẽ khá hơn.
Nhưng mà khi Phương Uyển Chi nhìn thấy phong thư này tâm tình cũng không chuyển tốt, nàng chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Liên Dụ mà thôi, còn phải ném thẳng bức thư này lên mặt hắn.
Có kiểu xin lỗi mà mặt cũng không chịu lộ ra như vậy sao, nàng là cọp cái à, nàng có thể ăn hắn à? Tiểu ca đưa tin vẫn vui vẻ đứng ở cửa sau, hỏi thăm cô nương có muốn đưa thư không để hắn đưa về.
Phương đại cô nương lắc đầu, vo tròn bức thư kia ném thẳng ra ngoài, rồi bảo Thanh Liễu ra sau bếp đưa cho hắn cây d.a.o phay.
Giờ nàng chỉ muốn chặt c.h.é.m tên kia thôi.
Lúc Bì Bì leo từ tường hậu viện của Phương phủ bước vào, Phương Uyển Chi đang ôm sợi dây thừng trên tàng cây khóc lóc ầm ĩ.
Nàng đâu có muốn chết, cũng không muốn khóc, nhưng trong lòng lại nghẹn khuất, muốn hét lên, nội dung nàng hét đại khái chỉ là Liên Dụ vô liêm sỉ khốn khiếp, viết thư lừa gạt lão nương, nếu hắn bước tới trước mặt lão nương, ta sẽ c.h.é.m cho hắn thành mấy đoạn.
Bì Bì lén lút đứng trong góc, không dám nói cho nàng biết viết thư chính là chủ ý mà hắn đề ra.
Đối với việc dỗ dành một nữ nhân đang tức giận, cả hai chủ tớ nhà này đều bó tay toàn tập. Nhưng mà Bì Bì tự nhận là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, xung phong nhận việc tra cứu sách vở: Nữ tử và tiểu nhân là khó chiều nhất, gần vô lễ, xa thì oán trách, nói có sách, mách có chứng, hắn thấy vào lúc này Liên Dụ nên giữ khoảng cách với Phương Uyển Chi cộng thêm đối phương giờ đang nổi nóng, giấy trắng mực đen đã ghi rõ ràng, không gặp thì tốt hơn.
Liên Dụ cũng đồng ý nghe theo ý kiến của Bì Bì, chẳng qua đến khi cầm về một cây d.a.o phay, hắn trực tiếp ném thẳng Bì Bì ra ngoài viện.
Khi Phương đại cô nương nhìn thấy Bì Bì tiến vào, nàng bước xuống ngồi lên ghế.
Vừa nói Thanh Liễu dâng trà, vừa đưa một miếng bánh đào mời Bì Bì ăn, lễ nghi hết sức chu toàn. Nhưng mà Bì Bì nhai nhai miếng bánh trong miệng lại thấy có lỗi với nàng quá.
Trong đầu suy tính, hắn thấy tư duy của nữ nhân hình như rất khác nam nhân. Cho dù bây giờ hắn nói chủ ý viết thư này là do hắn nghĩ ra, gia của hắn cũng không thể tránh được trách nhiệm, ai bảo không có chủ kiến của mình, hắn nói viết thì mình viết thật, đó đã là không đúng rồi.
Trong chuyện tình cảm Liên Dụ giống như quả hồ lô vậy, trong lòng thì nghĩ rõ ràng rành mạch, nhưng ngoài miệng lại nói nhăng nói cuội. Nếu cứ giằng co như thế cũng không phải là chuyện tốt, không bằng mình tác động vào người nóng tính trước.
Nghĩ xong, Bì Bì tự cho là mình đã hiểu. Lau lớp vụn bánh đào trên khóe miệng, hắn nói với Phương Uyển Chi:
“Phương đại cô nương, ta nói cho cô nghe chuyện này này”.