Liễm Mi

Chương 7




Biết rõ Lâm Dược sẽ không quay lại, mà vẫn muốn ở trong biển lửa chờ hắn.

Biết rõ Lâm Dược phản bội mình, lại luyến tiếc không muốn tổn thương hắn dù chỉ một mảy may.

Biết rõ là hư tình giả ý, nhưng vẫn… kìm lòng không được mà càng lún càng sâu.

Hết thảy hết thảy, đều sớm nói rõ y thích Lâm Dược, nhưng lại vẫn cứ giả vờ thờ ơ, mãi cho đến giờ khắc này, mới không thể không nhìn thẳng vào tình cảm của chính mình.

Nghĩ vậy, Từ Tình bỗng thấy toàn thân rét run, không tự chủ được nắm chặt tay, cúi đầu thì thầm: “Ta thích hắn, ta thích hắn, ta… Ta phải làm sao bây giờ…”

Y cứ một lần rồi lại một lần tự hỏi, thanh âm càng ngày càng nhẹ, đến cuối cùng còn mang theo chút run rẩy.

Lâm Dược vốn là có mục đích tiếp cận y, hiện giờ lại càng hận y đến tận xương, thế nhưng y lại một mực yêu thương hắn, làm sao bây giờ!?

Y đường đường là giáo chủ đứng đầu một giáo, một thân tuyệt thế võ công, nhưng kết quả… Nếu đã định phải khổ đau vì yêu, vậy cho dù là thiên hạ vô địch, cũng không cách nào thoát khỏi một chữ tình.

Nghĩ tới đây, lại bắt đầu ho khan từng đợt.

Trình Song Ngân vội vươn tay vỗ vỗ lưng Từ Tình, cẩn thận giúp y thuận khí, dịu dàng hỏi: “Còn làm sao nữa? Một đao giết chết tiểu tử đó là xong mà?”

Hắn khẽ mỉm cười, giọng điệu ôn hòa như nước.

Từ Tình nghe vậy cả người chấn động, lập tức gạt tay Trình Song Ngân ra, cắn răng nói: “Không thể được.”

“Giáo chủ đã quên trước kia ngài đối phó với kẻ phản bội thế nào sao?” Trình Song Ngân lui về phía sau, trên mặt vẫn là nụ cười vô hại, “Ngài từ khi nào trở nên không quả quyết như thế?”

Từ Tình không để ý tới hắn, chỉ cứng rắn hít một hơi, lảo đảo đứng lên khỏi ghế, quay đầu đi về phía cửa.

“Giáo chủ,” Trình Song Ngân vẫn giữ bộ dáng tươi cười, thở dài như có như không, “Nếu hiện tại không giết hắn, chỉ sợ tương lai người chết sẽ là giáo chủ”.

Từ Tình bước chậm lại, không quay đầu, chỉ nâng tay ôm ngực, sâu kín phun ra vài chữ: “Không sao”.

Dứt lời, đi nhanh về phía trước.Thân thể vẫn suy yếu.Mà nơi đau nhất chính là tim của y.

Từ lần đầu bị phản bội cũng là lúc y quyết định sẽ không thích bất kỳ ai nữa, nào ngờ hơn mười năm trôi qua, lại lần nữa rơi vào vòng luân hồi này.

Lâm Dược Lâm Dược Lâm Dược…

Chỉ cần đọc cái tên này, liền thấy cả người đau nhức.

Từ Tình vốn đã không có cách nào tra tấn Lâm Dược, hiện giờ còn xác định được tâm ý của mình, lại càng vội vàng nấu thuốc, rót nước, chạy về phòng trị thương cho Lâm Dược.

May mà Lâm Dược đã mê man, y không cần đối diện với ánh mắt tràn ngập hận ý đó. Thế nhưng toàn thân người kia thương tích dày đặc, lại dính đầy đất cát, thật khiến cho người ta hết hồn.

Từ Tình lau chùi thân thể Lâm Dược, hai tay cũng không ngừng run rẩy. Cảm xúc của y cực kỳ mờ mịt, tự hỏi chính mình, làm sao bây giờ.

Yêu một người không yêu mình, làm sao bây giờ?

Thích Lâm Dược như vậy, làm sao bây giờ?

… Không phải hắn chết, thì là mình chết.

Phương pháp để chấm dứt thống khổ, kỳ thật rất đơn giản.

Nhưng mà Từ Tình lại đột nhiên luyến tiếc, y ôm chặt lấy thân thể đơn bạc của Lâm Dược, nhẹ nhàng tựa vào, vô cùng lưu luyến cơ thể ấm áp kia.

Lâm Dược ngủ không an ổn, bị y ôm như vậy liền tỉnh giấc. Nhìn thấy Từ Tình thì theo thói quen lộ ra tươi cười, nhưng lại lập tức mím môi, trong con ngươi u ám dấy lên hận ý nồng đậm.

Đã từng yêu bao nhiêu, thì hiện giờ lại hận đến bấy nhiêu.

Không quản bị lợi dụng, bị lừa gạt, thậm chí không quản Từ Tình có thích mình không. Nhưng thù giết cha giết anh, có thể nào không báo.

Vừa nghĩ liền đưa miệng đến gần, nhắm ngay cái cổ trắng nõn của Từ Tình, hung hăng cắn xuống.

Tay chân không thể động đậy.Bên người cũng không có vũ khí.

Vì thế đành dựa vào phương pháp nguyên thủy nhất này, sống chết cắn lấy.

Từ Tình lần này không tránh không né, ngược lại ôm Lâm Dược càng chặt hơn, nhẹ giọng nói: “Tiểu Dược, ngươi cứ lừa gạt ta như trước đi, có được không?”

Tiếng nói trầm thấp khàn khàn, giọng điệu ôn nhu khó gặp, hoàn toàn xem nhẹ đau nhức từ cổ truyền đến.

Nhưng Lâm Dược căn bản không nghe thấy.

Cậu chỉ ra sức cắn, cảm giác trong miệng tràn đầy mùi máu, trước mắt một mảnh đỏ rực, bên tai không ngừng vang lên mấy chữ: giết y!

Lâm Dược tuy rằng dùng hết sức lực, nhưng cuối cùng cũng chỉ cắn được một miếng da của Từ Tình, chung quy không thể lấy mạng y. Mà Từ Tình lại hoàn toàn không quan tâm tới đau đớn của bản thân, thật sự ôm Lâm Dược ngủ một đêm, sáng hôm sau lại vội vàng dỗ cậu uống thuốc ăn cơm.

Đáng tiếc bất luận nói cái gì làm cái gì, Lâm Dược cũng chỉ có một loại phản ứng —— ngoài mặt có vẻ bình tĩnh đến cực điểm, nhưng chỉ cần có cơ hội, liền nghĩ hết mọi phương pháp công kích Từ Tình.

Răng nanh, móng tay, vật bén nhọn để ở đầu giường… Cậu thậm chí còn thử dùng đầu ủi vào ngực Từ Tình. Miệng không nói câu nào, đáy mắt lại rõ ràng tràn ngập sát ý.

Từ Tình không còn cách nào khác đành phải điểm huyệt Lâm Dược, thừa dịp cậu ngủ say, ôm lấy thân thể gầy yếu đó cùng nằm xuống.

Giằng co như thế đến mấy ngày sau, hôm đó Lâm Dược tỉnh lại, phát hiện Trình Song Ngân trên mắt che một miếng vải đen đang ngồi ở đầu giường. Cậu trong lòng ôm hận với Từ Tình, tất nhiên cũng hận luôn nam sủng này, hung hăng trừng mắt nhìn.

Đáng tiếc Trình Song Ngân xem không thấy ánh mắt lạnh như băng của cậu, chỉ khẽ cười, đưa tay sờ lung tung lên mặt Lâm Dược, thở dài: “Tướng mạo của ngươi cũng chẳng có gì, thật không hiểu sao giáo chủ cứ mê luyến như vậy, sống chết không chịu giết ngươi.”

Lâm Dược ngây người nói: “Y bất quá hận ta lừa y, cố ý tra tấn ta thôi. Tương lai nếu không phải y chết thì là ta chết”.

“Hửm? Ngươi không sợ chết sao?”

Lâm Dược mở to hai mắt, gương mặt trông thật dữ tợn, không chút do dự đáp: “Ta chỉ sợ không giết được y!”

“Tốt” Trình Song Ngân nghe vậy lại vỗ tay, cười một tiếng: “Ta đây sẽ giúp ngươi một tay”.

Nói xong, Trình Song Ngân lấy ra một thanh chủy thủ từ trong tay áo, sờ soạng nhét vào tay Lâm Dược.

Lâm Dược thoáng chút ngơ ngác, vạn phần kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”

Trình Song Ngân nghiêng nghiêng đầu, tươi cười ôn nhu động lòng người: “Nói thật, với bản lĩnh của ngươi, dù có chủy thủ cũng tuyệt đối không thể tổn thương được giáo chủ. Nhưng giáo chủ nếu biết ngươi một lòng muốn giết ngài như vậy, tự nhiên sẽ không tiếp tục tha mạng cho ngươi nữa. Ta chỉ là nhìn ngươi không vừa mắt, muốn mượn dao giết người thôi.”

Lâm Dược ngây người, nhất thời có chút hoảng hốt.

Trình Song Ngân híp mắt cười, đứng dậy nói: “Dao đã ở trong tay ngươi, có muốn động thủ hay không, ngươi tự quyết định đi.”

Khó có được cơ hội như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ qua? Cho dù biết rõ không có phần thắng, canh bạc này cũng nhất định phải cược một lần.

“Vội vã đi tìm chết như vậy cũng tốt, vừa vặn giúp ta bớt đi rất nhiều phiền phức” Trình Song Ngân hình như rất vừa lòng với đáp án này, môi mỏng nhếch lên, mỉm cười đầy thâm ý, xoay người bỏ đi.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn một mình Lâm Dược. Cậu mở to hai mắt, có chút thất thần nhìn lên nóc giường, tay phải vẫn nắm chặt thanh chủy thủ kia.

Cảm giác thật lạnh lẽo.

Có lẽ không lâu nữa, cậu sẽ đem lưỡi dao sắc bén này đâm vào ngực người kia.

Nhưng võ công Từ Tình cao hơn cậu rất nhiều, cuối cùng người vong mạng dưới dao, nhất định sẽ là chính cậu.

Thế nhưng Lâm Dược lại tuyệt không thấy sợ, ngược lại khóe miệng khẽ động, hơi hơi nở nụ cười.

Sẽ sớm gặp lại cha và đại ca, cậu trước giờ không chịu nghe lời, làm nhiều chuyện điên rồ như vậy, nhất định phải giải thích đàng hoàng mới được. Hơn nữa… hơn nữa từ nay về sau, sẽ không còn được gặp Từ Tình nữa.

Vô luận là yêu hay hận, toàn bộ sẽ hóa thành mây khói.

Lâm Dược nhắm mắt, rõ ràng đang cười mà khóe mắt lại dần phủ đầy hơi nước.

Đang thất thần, chợt bên ngoài vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

Trong lòng thầm giật mình, vội vàng điều chỉnh cảm xúc, giấu chủy thủ vào trong tay áo. Vừa làm xong hết thảy, cửa phòng đã bị đẩy ra, một nam tử tuấn mỹ vận hắc y nhanh nhẹn bước vào.

“Ngươi đã tỉnh?” Từ Tình theo thói quen né tránh ánh mắt của Lâm Dược, nói: “Đói bụng không, để ta đi lấy một ít thức ăn”.

Lâm Dược mấy hôm trước hỏi gì cũng hờ hững, lần này lại mở to mắt, nhẹ nhàng trả lời: “Không đói.”

Từ Tình vẫn luôn nghe cậu nói hận tới hận lui, lúc này lại không nghe thấy nữa, cũng cảm thấy vui vẻ. Đứng ngây ra một chút, bước nhanh lại kéo Lâm Dược vào lòng, cúi đầu gọi: “Tiểu Dược…”

Lời vừa nói ra miệng, liền thấy trên cổ đau đớn.

… Quả nhiên lại bị cắn.

Từ Tình cười khổ một tiếng, tận lực xem nhẹ đau đớn kịch liệt kia, hai tay vẫn ôm Lâm Dược không buông, hơn nữa còn hôn lên mái tóc đen mềm mại của cậu.

Lâm Dược cắn cắn một lúc mới buông lỏng khớp hàm, thấp giọng nói bên tai Từ Tình: “Ta hận ngươi”.

Ngón tay Từ Tình khẽ run rẩy, nhưng giống như không nghe thấy, vẫn một mực hôn xuống.

Lâm Dược sờ chủy thủ giấu trong tay áo, lại nói: “Bất kể thế nào ta cũng sẽ giết ngươi!”

Từ Tình vẫn như cũ không có chút phản ứng nào, chặn môi Lâm Dược bằng một nụ hôn.

Tuy rằng mỗi người đều mang một suy nghĩ riêng, nhưng nụ hôn này cũng là dịu dàng triền miên hiếm thấy.

Từ Tình bởi vậy động tình, nhịn không được cởi y phục của Lâm Dược. Mà Lâm Dược cũng không giãy giụa, mặc cho Từ Tình đè lên người mình, từ đầu tới cuối chỉ nắm chặt chủy thủ trong tay.

Trong phòng, rất nhanh liền vang lên tiếng thở dốc.

Một tay Từ Tình khẽ vuốt ve lên lồng ngực đơn bạc của Lâm Dược, tay còn lại thì trượt xuống tìm kiếm, thoáng chốc đã xâm nhập vào dũng đạo khô khốc căng chặt kia, nhẹ nhàng ra vào.

“Ưm…” Lâm Dược cắn cắn môi, rên rỉ thành tiếng.

Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, rất nhiều hình ảnh đã qua lướt ngang trước mắt.

Lần đầu gặp mặt, Từ Tình xinh đẹp toàn thân ướt đẫm từ trong hàn đàm xuất hiện, làm cậu sợ tới mức quay đầu bỏ chạy; lúc Từ Tình vừa cười vừa nói thích mình, cậu kích động đến trong lòng bấn loạn, cơ hồ đã quên đêm nay là đêm nào; khi hai người ở trong căn phòng vừa tối vừa đen như mực triền miên thì cậu thậm chí còn nghĩ rằng thời gian sẽ cứ như vậy mà dừng lại, từ nay về sau cho đến ngày trời hoang đất phế, cũng mãi mãi không chia lìa…

Chậc, thật không nên để đến giờ phút cuối cùng này, mới biết mình đã từng thích y nhiều bao nhiêu.

Nghĩ, khóe mắt rốt cuộc cũng rơi xuống một dòng lệ.

Từ Tình liền cúi đầu hôn lên nước mắt của Lâm Dược, đồng thời nâng chân cậu lên, mạnh mẽ tiến nhập thân thể cậu.

Vật cứng nóng rực ra vào trong cơ thể.

Lâm Dược ngửa đầu ra sau, hai chân thon dài vòng quanh eo Từ Tình, vong tình[1] mà kêu ra tiếng. Chủy thủ trong tay càng nắm càng chặt, trong đầu ong ong vang vọng: giết y giết y giết y giết y… Thích y…

“Tiểu Dược,” Từ Tình vừa va chạm trong thân thể Lâm Dược, vừa hôn lên gương mặt cậu, đôi mắt sâu thẳm như nước, cúi đầu nỉ non: “Ngươi là của ta.”

Dứt lời, mãnh liệt đâm mạnh vài cái, cuối cùng phóng thích trong cơ thể Lâm Dược.

Y thở hổn hển, vừa mới rời khỏi, liền đối diện với ánh mắt Lâm Dược —— đáy mắt kia vẫn như cũ tràn đầy hận ý, nhưng khóe miệng lại thoáng cong lên, là đang cười sao?

Từ Tình trong lòng cả kinh, tiếp theo hàn quang chợt lóe, Lâm Dược giơ tay phải lên, lưỡi dao nhỏ sắc nhọn đâm thẳng vào lồng ngực của y. Từ Tình có trăm ngàn phương pháp tránh đi một dao này, nhưng y không né không tránh, ngược lại chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Từ lúc hơn mười năm trước, y đã một lòng muốn chết.

Hiện giờ chỉ cần một dao, liền có thể chấm dứt toàn bộ thống khổ, ít nhất sẽ không phải nhìn đôi mắt tràn ngập hận ý của Lâm Dược nữa.

Y thích Lâm Dược.

Cho nên, để cho người trong lòng làm điều người đó muốn vậy.

Nghĩ tới chuyện này, lại không thấy đau đớn như mình đang trông đợi.

Mở mắt, thấy Lâm Dược nâng tay, cằm nhẹ nhàng gác lên vai y, thanh âm mềm mại dịu dàng, hơi thở ấm áp quấn quýt bên tai: “Từ Tình, ta thích ngươi”.

Từ Tình chấn động toàn thân, còn chưa kịp phản ứng, Lâm Dược đã buông tay, nhìn y mỉm cười.

Nụ cười vừa ôn nhu lại ngọt ngào, ánh sáng trong đáy mắt lưu chuyển, lộ ra thâm tình vô hạn.

Từ Tình lại chỉ thấy cả người rét run.

Tầm mắt y dời xuống một chút, thấy thanh chủy thủ kia đang cắm ở ngực Lâm Dược, hắt lên ánh sáng lạnh như băng.

… Máu tươi tràn đầy ánh mắt.

Từ Tình cả người đều cứng đờ, trong lòng ngập ngụa đau đớn, há miệng thở dốc, lại phát không ra âm thanh.

Lâm Dược yếu ớt ngã vào lòng y, trên mặt vẫn mang theo tia tươi cười hư ảo, đôi mắt mênh mông hơi nước, hơi thở mong manh: “Ta rõ ràng nói muốn báo thù, kết quả vẫn không hạ thủ được. Ta hư hỏng như vậy, cha và đại ca nhất định không chịu gặp ta…”

Còn chưa nói xong, quang mang trong mắt đã ảm đạm tàn lụi, cuối cùng nhắm hai mắt lại.

Từ Tình ngẩn ngơ, bỗng nhiên thấy sau lưng dâng lên một luồng khí lạnh len lỏi khắp toàn thân, đưa tay vuốt ve gò má Lâm Dược, khẽ gọi: “Tiểu Dược…”

Không phản ứng chút nào.

Y lại cúi đầu nhìn chủy thủ lóe lên ánh sáng sắc lạnh, bên tai ong ong không ngừng lặp lại câu nói kia của Lâm Dược: ta thích ngươi.

Câu nói vô cùng đơn giản này, Lâm Dược từng nói qua không biết bao nhiêu lần.

Lúc trước, ở trong mảnh rừng kia, Lâm Dược một rồi lại một lần chạy đến tìm y, đỏ mặt nói thích y.

Sau khi chân tướng phơi bày, lại bị y đánh một chưởng bị thương, cậu vẫn kiên trì nói thích.

Hiện giờ trong tay cầm chủy thủ, rõ ràng có thể lấy mạng y, nhưng vẫn là nói thích.

Không phải ngươi chết, chính là ta chết!

Lâm Dược thích y, cho nên dao trong tay cũng không đâm tới, ngược lại đâm vào lồng ngực chính mình.

“Tiểu Dược…” Từ Tình ôm chặt Lâm Dược, rốt cuộc kêu ra tiếng, nhất thời chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo, cả người phát run như sắp hết cả hơi.

Lâm Dược và y, cho đến bây giờ vẫn là lưỡng tình tương duyệt.

Nhưng y lại làm sao cũng không chịu tin cậu.

Lâm Dược nói thích bao nhiêu lần, y vô tình phủ định bấy nhiêu lần. Hao hết tâm tư đi châm chọc, không làm cho Lâm Dược hận y thì quyết không thôi.

Mười mấy năm qua, y luôn chìm trong cơn ác mộng của quá khứ, luôn thống hận thế gian không ai thật lòng chờ đợi mình. Giờ đây vất vả mới có được chân tâm, lại bị y… chính tay hủy diệt.

Từ Tình thở hổn hển, trong lòng đau như cắt, dần dần thanh tỉnh lớn tiếng gọi: “Triệu Du! Mau tìm đại phu tới đây!”

Vừa nói vừa nắm chặt tay Lâm Dược, lòng bàn tay áp vào, không ngừng truyền chân khí của mình cho Lâm Dược.

Y luyện công phu tà phái, lại chưa từng trải qua loại tình huống này nên cũng không biết có hữu dụng hay không. Chỉ là muốn giữ cho thân thể Lâm Dược còn ấm áp, nghĩ đến một khắc trước cậu rõ ràng vẫn còn nằm trong lòng mình, y làm sao cứ như vậy mà buông tay được.

“Tiểu Dược, đừng chết… Sau này bất kể ngươi nói cái gì, ta đều tin hết…” Từ Tình cúi đầu hôn lên thái dương Lâm Dược, giọng nói run rẩy, “Ngươi dù không muốn gặp ta, nhưng nhất định là muốn gặp cha và đại ca ngươi chứ, bọn họ không chết! Địa lao chẳng có ai hết! Hôm đó ta chỉ bắt được mình ngươi, những người khác đã sớm chạy hết rồi…”

Đang nói, bên ngoài vang lên một tràng tiếng bước chân.

Sau đó cửa phòng bị người một cước đá ra.

Từ Tình quay đầu nhìn lại, thấy người tới không phải Triệu Du và đại phu, mà là một thanh niên xa lạ tướng mạo tuấn mỹ. Người nọ một thân cẩm y hoa phục, trong tay phẩy phẩy chiết phiến, một đôi mắt hoa đào câu hồn đoạt phách, thái độ phong lưu.

Từ Tình giật mình, lập tức nhớ ra người này là nam tử hôm đó đứng bên cạnh minh chủ võ lâm. Nhưng hắn tới đây làm gì.

Hay là trong giáo xảy ra biến cố?

“Triệu Du!” Trong đầu Từ Tình hết sức hỗn loạn, sau khi kêu mấy lần mới nhớ Triệu Du đã đi tìm đại phu, căn bản không ở bên người. Y tự thấy võ công mình không kém nam tử này, nhưng lúc này y không có tâm tình đánh nhau, chỉ ôm chặt Lâm Dược, tiếp tục truyền chân khí cho cậu.

Vừa không quản người đến có mục đích gì, cũng không quản trong giáo đã xảy ra chuyện gì, chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ tới Lâm Dược.

Sống chết trước mặt, lại hoàn toàn không đặt kẻ thù ở trong mắt.

Lý Phượng Lai thấy vậy buồn cười, phe phẩy chiết phiến bước tới hỏi: “Giáo chủ đại nhân, hình như ngài nên đem tiểu đệ nhà ta trả lại cho ta chứ?”

Từ Tình tùy tay kéo khăn trải giường bao lấy thân thể Lâm Dược, ôm chặt hơn một chút, không thèm để ý.

Lý Phượng Lai hết cách, đành gấp quạt lại, xuất chiêu điểm huyệt y.

Từ Tình lúc này mới dùng một tay cùng hắn đối chiêu, tay kia vẫn gắt gao nắm tay Lâm Dược, không chịu buông lỏng. Y phân tâm, chân khí hơn phân nửa đang đặt trên người Lâm Dược, tất nhiên nhanh chóng rơi xuống hạ phong, liên tiếp trúng chưởng.

Dù là vậy, vẫn gắt gao bảo vệ người trong lòng.

Lý Phượng Lai khóe miệng giật giật, thở dài: “Này này, nếu giờ ngươi chịu buông tay, tiểu đệ nhà ta vẫn còn cứu được. Nếu không, chưa chết cũng bị ngươi hại chết.”

“Cái gì, ngươi có thể cứu hắn?”

“Đoàn thần y ở Lạc Hà sơn là lão bằng hữu của ta, ngươi hẳn phải nghe qua đại danh của hắn rồi hả? Người chết hóa thành xương trắng còn cứu sống được, chuyện này thì có đáng gì.”

“Thần y…” Từ Tình thì thào hai chữ này, nhất thời có chút thất thần. Thậm chí Lý Phượng Lai chụp được tay y cũng không né tránh, thẳng thừng tiếp một chưởng, cả người mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Lý Phượng Lai “A” một tiếng, hối hận một chưởng này ra tay quá nặng.

Từ Tình lại không để ý chút nào.

Y khụy một gối, thân thể lung lay sắp đổ, nhưng vẫn bảo hộ tốt Lâm Dược trong lòng, ánh mắt tĩnh lặng như nước nhìn dung nhan tinh xảo kia, nhẹ nhàng nói: “Cứu hắn”.

Lý Phượng Lai ngẩn ngơ, phát hiện Từ Tình cắn chặt răng, biểu cảm có chút vặn vẹo, ánh mắt lại ôn nhu đến cực điểm, vừa thâm tình lại vừa khủng bố.

“Cứu hắn.” Từ Tình lặp lại một lần, sắc mặt tái nhợt, hình như nói ra hai chữ này, đã dùng hết khí lực toàn thân.

Lý Phượng Lai gật gật đầu, vội vàng đón lấy Lâm Dược từ trong lồng ngực của y.

Từ Tình lúc này mới buông lỏng người, mắt thẳng tắp nhìn Lâm Dược, bên môi mới hơi hé lộ chút ý cười, miệng đã trào ra một búng máu, “Bịch” một tiếng té lăn ra đất.

… Chết rồi!?

Lý Phượng Lai chớp chớp mắt, vừa định nhấc chân đá thử, liền thấy một người đẩy cửa bước vào.

Trình Song Ngân mắt phủ vải đen, mò mẫm đi vào, hỏi: “Giáo chủ, đã xảy ra chuyện gì…”

“Vừa mới ngất thôi.” Lý Phượng Lai phẩy phẩy chiết phiến, cười hì hì: “Cái tên tiểu đệ ngu ngốc nhà ta này, thế nhưng lại lấy dao tự đâm mình, kết quả là hại ta phí công đánh nhau với giáo chủ một trận”.

Trình Song Ngân nghe vậy, hiếm có mà biến sắc. Một lúc sau mới mím môi cười cười, mềm mỏng nói: “Quả là khờ khạo. Ta chỉ nghĩ giáo chủ sẽ cam tâm tình nguyện để hắn đâm một nhát, không nghĩ tới… hắn cũng vậy. Thanh chủy thủ này là đặc chế, chỉ có thể tổn hại ngoài da, nhưng ta sợ giáo chủ công lực cao cường nên trên đầu dao đã bôi không ít thuốc mê, ngươi tốt nhất mau tìm đại phu chữa cho hắn đi”.

“Ừm, đa tạ Trình huynh ra tay tương trợ”.

“Giáo chủ vì tiểu tử này thần hồn điên đảo, ngay cả công việc trong giáo cũng bỏ phế, ta tất nhiên phải nghĩ biện pháp tiễn hắn đi”.

Dừng một chút, lại cười: “Hơn nữa còn có thể làm cho Lý công tử thiếu ta một lần nhân tình, vụ mua bán này thật sự lời to”.

Lý Phượng Lai cũng ha hả cười theo, bế Lâm Dược đi ra khỏi cửa, đáp: “Ta chỉ biết giáo chủ đại nhân võ công cao cường, không ngờ được, kẻ chân chính lợi hại thì ra chính là Trình huynh ngươi”.

Trình Song Ngân nghe xong cũng không phản bác, chỉ nâng tay sờ lên miếng vải đen trên mắt, lẳng lặng cười nhạt.

___________________

[1] Vong tình: say sưa, thỏa thích (Gek giữ nguyên Hán Việt cho đỡ thô! ^^”)