Liếm Mật

Chương 23




– Edit: Mie

– Beta: Una

—————————

Cách để tạo nên tình hữu nghị giữa những nam sinh rất đơn giản, đánh một trận bóng, đánh một ván game hoặc cách nhanh nhất là đánh đấm một hồi, cứ như vậy là có thể kết bạn. Ít nhất theo cái nhìn của cô thì kĩ năng chơi game của Dụ Bạc đã chinh phục được hội bạn bè xấu xa của cô. Từ trước đến nay, người có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ trong game đều được bọn họ kính nể, Ngôn Hạ còn chưa kịp phát hiện ra điều đó, thì đã có người kêu Dụ Bạc một tiếng ‘ca’.

Cô chơi đến mệt mỏi, tựa người vào con gấu bông to lớn dùng để trang trí bên cạnh muốn nghỉ ngơi, Dụ Bạc đã đi mua trà sữa cho cô. Ngôn Hạ nói ra yêu cầu của mình, cô rất khó tính và hay kén ăn, phải thêm bao nhiêu lượng đá, bao nhiêu độ ngọt, không cần thêm đậu đỏ và khoai viên, nhưng cô lại rất thích sago*, nói xong sợ Dụ Bạc không nhớ kĩ, liền túm lấy anh nhắc thêm một lần nữa.

(*sago: là một loại tinh bột chiết xuất từ ​​ruột xốp của nhiều loại cây cọ nhiệt đới khác nhau, đặc biệt là Metroxylon sagu. Tớ thấy loại topping này rất giống với trân châu trắng, chỉ là nó trong suốt hẳn luôn mà ăn như thạch í, chứ không dai và trắng đục như trân châu trắng.)

Tính tình Dụ Bạc rất tốt, kiên nhẫn cùng cô nhắc lại một lần nữa. Ngôn Hạ lúc này mới yên tâm.

Tiệm trà sữa ở cùng tầng với khu trò chơi, nhưng nhãn hiệu trà sữa này trước giờ đều phải xếp hàng rất lâu mới mua được, khả năng Dụ Bạc phải đứng đợi một lúc mới có thể quay về. Bên cạnh, Ngô Gia Trác và một nam sinh khác đang ở khu vực chơi đua xe, ngồi trên chiếc xe máy lắc lư trái phải, biên độ nghiêng của xe lớn đến mức gần như sắp dán xuống mặt đất, Ngôn Hạ nghi ngờ liệu bọn họ có thể ngã từ trên xe xuống không.

Tất cả các loại trò chơi trong khu trung tâm thương mại đều có hiệu quả âm thanh rất tốt, đối diện là màn hình lớn đang tuyên truyền một bộ phim điện ảnh, đại khái thì tầng phía trên là rạp chiếu phim cho nên mới đặt quảng cáo ở đây.

Màn hình lớn thật lóa mắt, cô xoay người dựa vào thú bông lớn phía sau, ngày hôm nay có thể là do đi bộ quá nhiều nên hai chân đều hơi đau nhức. Thế nhưng tư thế ngồi xổm xuống nhìn rất khó coi, Ngôn Hạ liền đứng đổi chân trái phải liên tục để đỡ mỏi. Nhưng đôi khi, giọng nói của một số người có thể xuyên qua nhiều âm thanh như vậy mà truyền thẳng vào tai cô.

Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~

Ở tuổi này nam sinh thường bị vỡ giọng nên âm thanh khi nói hay khàn khàn, chắc chắn không thể nói là dễ nghe, đổi sang một so sánh dễ hình dung hơn thì chính là giọng vịt đực.

“Fuck, mày nói thật sao, không lừa tao chứ?”

“Lừa mày thì được mấy đồng hả, thật sự mà, mẹ Dụ Bạc làm tình nhân cho người ta.”

Rốt cuộc cũng chỉ là mấy đứa trẻ hơn mười tuổi còn chưa trưởng thành, nhưng khi nói đến từ ‘tình nhân’ sắc thái từ ngữ lại rất giống cái vẻ đầy dục vọng của người trưởng thành, thanh âm bị đè xuống cực thấp, giống như mấy kẻ làm việc xấu sau lưng nhưng không muốn bị người khác phát hiện.

Một tên khác hẳn là quá kinh ngạc nên rất lâu vẫn không phát ra âm thanh nào, khi lần nữa lên tiếng, trong giọng điệu còn mang theo chút khó nói thành lời cùng ý tứ khinh miệt.

“Thì ra mẹ nó lại làm mấy việc này.”

“Nhìn dáng vẻ nó thanh cao lúc nào cũng tỏ vẻ khinh thường người khác, không biết chừng sau lưng mẹ nó còn quỳ trên mặt đất xin người ta cho tiền a.”

Bọn họ cứ nhẹ nhàng phun ra những lời này, mẹ của Dụ Bạc dường như đã trở thành cái cớ để bọn họ miệt thị, cảm giác ưu việt, được ngồi phía trên người khác của bọn họ cứ thế mà sinh ra.

Những người xung quanh Ngôn Hạ đều không phú thì quý, đều cực kì chán ghét và khinh thường những kẻ phá hoại gia đình của người khác, không cần biết là từ phương diện tình cảm hay lợi ích.

Nhưng Ngôn Hạ luôn bênh vực người của mình.

Cô một chân đạp đổ con thú bông, thoạt nhìn nó rất lớn nhưng thực tế bên trong không bỏ thêm đồ vật gì quá nhiều nên trọng lượng rất nhẹ. Chẳng qua, con thú bông lớn như vậy đổ xuống vẫn có chút dọa người, hai nam sinh kia hoảng sợ, trong đó có một tên nhát gan sợ đến mặt mũi cũng trắng bệch.

Ngôn Hạ đi đến trước mặt bọn họ, ngoáy ngoáy lỗ tai nói: “Nói thêm chút đi, tao còn chưa có nghe đủ.”

Đồ vật to như thế đổ xuống, nhân viên công tác đã sớm chạy tới, vài người hợp lực đem thú bông dựng đứng lên một lần nữa.

Nam sinh phục hồi lại tinh thần, hiểu được là Ngôn Hạ cố ý làm đổ thú bông, sắc mặt trở nên khó coi.

“Bọn tôi nói cái gì chứ, cậu làm như vậy là muốn giết chết bọn tôi hả?”

Nếu thứ rơi xuống không phải thú bông, mà là cái khác, có khả năng không chỉ là bị dọa sợ.

Ngôn Hạ rũ mi mắt, nở nụ cười: “Mày nói không sai.”

Một câu này triệt để khiến nam sinh bùng nổ, hắn tức đến mức xanh mét mặt mày, miệng không sạch sẽ phun ra hai câu thô tục, mấy lời vũ nhục người ta như tiện nhân này nọ cũng không thèm che giấu nữa, tất cả đều dùng trên người Ngôn Hạ.

Ngôn Hạ nghe đến phiền, tuy nói ngôn ngữ là vũ khí tốt nhất để công kích người khác, nhưng tên này cứ nói đi nói lại, liên tục lặp lại những từ ngữ có tính mắng chửi người, càng nghe càng cảm thấy phiền. Trong tay lại không có đồ vật gì tiện tay, nếu có cái gậy hoặc là bình rượu, cô có thể lấy thứ đó mà chỉ vào tên kia, kêu hắn câm miệng.

Như vậy nhìn sẽ rất có khí thế.

Khổ nỗi là hôm nay cô đi cùng Dụ Bạc, trên người đều rất sạch sẽ, đồ vật cứng rắn duy nhất mà cô mang theo chỉ còn chiếc điện thoại trên tay cô. Vì thế Ngôn Hạ chỉ có thể bực bội vỗ tay hai lần, nói: “Nói xong chưa, một thằng con trai mà nói năng cứ như đàn bà, rốt cuộc mày có thôi chưa.”

Có việc gì thì trực tiếp động thủ là tốt rồi, chỉ biết mồm mép thì được kết quả gì.

Bị châm biếm như thế, rất khó để nhịn xuống, cả nhóm người này đều không phải kiểu biết nhẫn nại, gia thế bọn họ đều không chênh lệch nhiều, ai cũng được nuông chiều từ bé nên chẳng phải chịu đựng người khác bao giờ. Cơn giận của nam sinh kia lập tức đánh bay lí trí, cũng không thèm quan tâm đây có phải nơi công cộng hoặc xung quanh có nhiều người hay không, vung nắm đấm rồi lao tới.

Ngôn Hạ căn bản không hề sợ hắn, cô cũng là người quen cái thói đánh nhau, đến gần hai năm nay ba cô quản rất nghiêm nên số lần cô đánh nhau mới ít đi.

Nam sinh vừa giơ tay lên, cổ tay của hắn liền bị người khác hung hăng bóp mạnh. Sức lực của hắn cũng không nhỏ, nhưng giãy giụa mấy lần vẫn không thoát ra được. Lực tay của người nọ càng mạnh, dường như muốn đem xương cổ tay của hắn nghiền nát.

Giọng nói lạnh lùng của Dụ Bạc vang lên phía sau hắn, tựa như một khối băng cứng rắn lạnh lẽo trên núi tuyết, mang theo ý lạnh dày đặc, “Mày muốn làm gì?”

Nam sinh nổi giận đùng đùng quay đầu lại: “Làm gì?! Không thấy tao đang đánh nhau sao?”

Tiếng ‘rắc rắc’ vang lên, chỉ có hắn và Dụ Bạc nghe được.

Mãi lúc sau, một tiếng hét đau đớn mới vang lên.

Lúc này quản lí khu trò chơi mới đến đây, đối mặt với nhóm học sinh trung học này, hắn thật sự rất đau đầu, nhưng lại không thể để bọn chúng tùy ý gây chuyện, tuyệt đối không thể gây ảnh hưởng đến các vị khách khác. Vì thế hắn khuyên can mãi mới tiễn được đám tiểu tổ tông này khỏi khu trò chơi.

Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~

Ngôn Hạ đã sớm không còn tâm trạng chơi đùa, cô đứng dựa vào lan can trong trung tâm thương mại, thanh chắn của lan can làm bằng kim loại bị điều hòa thổi đến mức lạnh băng, khẽ dựa người vào là cái cảm giác lạnh lẽo khắp sống lưng sẽ truyền đến. Tầng tiếp theo đều là các cửa hàng đồ ăn, cô còn mơ hồ ngửi được mùi thức ăn từ trong không khí bay đến. Dụ Bạc đã mua trà sữa cho cô, những viên đá trôi nổi trong ly nước màu quả mơ, vừa nhìn đã cảm thấy mát rượi.

Trán Ngô Gia Trác đầy mồ hôi, hỏi Ngôn Hạ: “Cậu làm gì mà đến tận đây rồi còn đánh nhau với người ta.”

Ngôn Hạ giơ ngón trỏ, lắc lắc trước mặt cậu: “Mình còn chưa sờ được tới hắn, đừng có nói bừa.” Cô nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh băng của Dụ Bạc, ngữ điệu thay đổi.

“Ai bảo miệng hắn dơ bẩn, chọc tới mình.”

Ngô Gia Trác và cô vốn có quan hệ rất tốt, vừa nghe Ngôn Hạ nói vậy, lập tức đem mũi nhọn liền hướng về phía nam sinh kia, đi qua muốn dẫn cô quay về khu vực lúc nãy.

Dụ Bạc đang lau tay cho cô, lấy giấy ướt, lật qua lật lại tay cô rồi lau chùi, tay Ngôn Hạ bị chà sát đỏ bừng.

Cô chịu không nổi mà giãy ra.

“Dụ Bạc, anh lại phát bệnh hả? Tay của em vẫn chưa chạm vào người khác mà.”

Ánh mặt anh vừa sâu thẳm vừa trầm lặng, bên trong giống như ẩn chứa tối tăm dày đặc, thời điểm Dụ Bạc giương mắt nhìn cô, Ngôn Hạ cảm thấy chính mình như đang ngã vào trong vực sâu. Điều này làm cho cô nhăn mày lại, “Dụ Bạc, anh đừng có như vậy.”

Thiếu niên trước mặt rũ mắt nhìn xuống, anh đem tất cả cảm xúc của mình đều giấu ở trong mí mắt hơi mỏng, khi nâng mắt lên lần nữa anh lại khôi phục sự bình tĩnh, ngay cả đôi mắt cũng được ánh đèn sáng rỡ của khu trung tâm phản chiếu đến mức trong veo, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.

“Anh định lau sạch tay cho em một chút.”

Anh cầm tờ giấy kia ném vào thùng rác.

“Có hơi quá khích.”

Ngôn Hạ đổi tay cầm trà sữa, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều bị ma sát có chút đỏ lên, nhưng chạm vào mặt ngoài lạnh lẽo của ly trà sữa, cô đã cảm thấy thoải mái hơn.

“Uống ngon không?” Anh hỏi.

Ngôn Hạ gật gật đầu, tay kia nắm lấy tay Dụ Bạc. Rất khó để tưởng tượng được, năm ngón tay thon dài xinh đẹp cô đang nắm trong tay, lại có thể dễ dàng bẻ gãy khớp xương của một người.

“Dụ Bạc, anh ——” Ngôn Hạ cắn ông hút, nói chuyện có hơi lóng ngóng, “Em cảm thấy, thật sự thì, anh có rất nhiều mặt làm cho người khác phải giật mình.”

Trước kia cô cho rằng anh là một học bá lạnh lùng, nhưng hiện giờ cô phát hiện ra, anh khi cởi bộ đồng phục ra cũng sẽ trở thành người giống như bọn họ vậy.

Khóe môi Dụ Bạc hơi cong lên một chút, có lẽ anh đang cười. Cuối cùng, anh cũng hỏi Ngôn Hạ vấn đề tương tự Ngô Gia Trác: “Tên đó làm sao lại chọc đến em?”

Tên đó, đương nhiên là chỉ tên nam sinh bị Dụ Bạc bẻ gãy tay.

Ngôn Hạ lại uống một ngụm trà sữa, làm ra bộ dáng nhỏ nhen: “Miệng không sạch sẽ, nói những lời em không thích nghe.”

Cô không muốn nhiều lời về vấn đề này, Dụ Bạc hiển nhiên cũng cảm giác được, tầm mắt anh dừng lại ở cái tay bị anh lau đến đỏ bừng của Ngôn Hạ, sau đó nhẹ giọng nói: “Không sao, sau này hắn sẽ không nói những lời đó nữa.”

Qua mấy ngày cuối tuần, sau khi quay lại trường học, không biết từ đâu, những lời đồn đại về gia thế của Dụ Bạc bắt đầu truyền đi khắp nơi. Thật thật giả giả, không biết nông sâu thế nào, lời đồn liên tục lan rộng, nhưng chưa đến mức bùng lên, chỉ là ngầm nói sau lưng.

Có người nói anh là con riêng của nhà giàu nào đó, nhà giàu không thừa nhận, nên bị ném tới Hải Thành. Có người còn nói anh làm gì có tư cách mà làm con riêng của nhà giàu, mẹ của anh là tiểu tam, bị gia đình người ta bắt được, sống không nổi nữa mới mang theo Dụ Bạc tới đây.

Tất cả lời đồn đều đã đến tai đương sự, nhưng Dụ Bạc chưa bao giờ để ý đến những lời đồn đại đó, cuộc sống của anh vẫn không có ảnh hưởng gì.

Sau đó, Ngôn Hạ hỏi anh: “Anh không thấy tức giận sao?”

Thời điểm Dụ Bạc đối mặt với cô, vĩnh viễn đều là sự dịu dàng, thậm chí chưa từng dùng từ ngữ nặng nề nào với cô.

Anh trả lời Ngôn Hạ: “Vậy anh sẽ tức giận.”

Anh lại hỏi thêm: “Em có muốn biết không, về quan hệ của anh với gia đình anh?”

Ngôn Hạ hỏi lại: “Vậy anh có muốn cho em biết không?”

Dụ Bạc cười cười, thời tiết hôm đó âm trầm nhiều mây, khí hậu mùa này rất khác thường, thoáng cái lại đến những ngày mưa, trời mưa liên tiếp nhiều ngày, ngay cả nụ cười của anh cũng nhiễm sắc màu xám. Anh không trả lời Ngôn Hạ, ngược lại châm một điếu thuốc.

Dọc theo hành lang tòa dạy học, màu than chì của sương khói từ giữa môi anh bay ra, phù hợp đến kỳ lạ với cái thời tiết mưa bụi này.

Lời đồn đại khoảng một thời gian sau thì bỗng nhiên biến mất, cũng không thể nói là đột ngột biến mất, có thể nói là vào thời điểm Ngôn Hạ phản ứng lại, mọi chuyện liên quan đến Dụ Bạc đã dần dần bình ổn trở lại.

Đồng thời biến mất cùng với lời đồn còn có hai nam sinh kia, nghe nói bọn họ ở bên ngoài ẩu đả, đánh người ta trọng thương, mau me be bét, làm ầm ĩ đến Cục cảnh sát. Sau đó, bọn họ liền lặng yên không một tiếng động mà chuyển trường.

Hết thảy mọi việc đều trùng hợp như vậy, giống như là có người ở phía sau âm thầm thúc đẩy. Hệt với lúc lời đồn kia lan truyền ra khắp nơi.

—————————