Beta: Minh Đăng
Dịch Lan đùng đùng bước nhanh đến Thương Trạc Uyển, có Tiểu Võ Tử chầm chậm theo sau, đi được nửa đường, hắn lặng lẽ xi nhan một tiểu thái giám bên cạnh, cấp hắn chạy tới trước báo tin cho Ngạn sung dung.
Trước kia Võ công công vốn vâng mệnh hoàng thượng chuyển lễ vật đến Thương Trạc Uyển, cho nên đôi vòng huyết ngọc kia hắn dĩ nhiên nhớ rất rõ.
Ngạn sung dung hiên ngang mang quà vua ban, tặng cho nhân tình, thử hỏi sao bạn vua không tức.
Dịch Lan một bụng uất ức.
Người như hắn có thèm đem trẫm để vào mắt?!
Vung tay áo loạn xạ, đánh tan hoa lá ven đường.
Hắn dựa vào cái gì kiêu ngạo như thế?!
Dậm chân một phát! Thị vệ đáng thương hảo hảo quỳ bên cạnh giật điếng người.
Gần đến Thương Trạc Uyển, cước bộ của Dịch Lan bỗng ỉu xìu mất tiêu khí thế bừng bừng ban nãy, dần dần chậm lại.
Tới đó rồi biết nói thế nào đây?
Dừng hẳn lại bước chân.
Lễ vật ta đã ban thưởng đương nhiên hắn toàn quyền sử dụng, ta phải chăng từ khi nào trở nên quá hẹp hòi, thật sự chỉ vì hắn đem mấy thứ kia tặng cho người khác mà đùng đùng nổi giận?
Dịch Lan bắt đầu hành trình tự kỉ, tại hành lang nhà mình xoay tới xoay lui.
Như vậy không lẽ nào tố trẫm quá nhỏ mọn, chấp nhặt cả những chuyện cỏn con?
Tiểu Võ Tử lặng lẽ đứng ở một bên, chăm chú thưởng thức bộ dáng biểu tình chật vật của hoàng đế, cố sống cố chết cực lực dằn xuống…nguyên một bụng cười, nhột không thể tả.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hoàng đế đương phát khùng, lửa giận ngút ngàn, không ai bảo ai tất cả đều ngoan ngoãn an phận khóa miệng lại, không dám hó hé một lời.
“Báo ~~~~!” Xa xa, bay đến một bóng người.
“Làm gì mà vội vàng, không được manh động! ” Tiểu Võ Tử nghiêm khắc răn đe.
Không phát hiện hoàng thượng đang có điều phiền muộn sao? Muốn chết phải không?
“Biên cảnh Tây Nam trong vòng tám trăm dặm, kịch liệt cấp báo!” Kẻ mới chạy đến hồng hộc thở không ra hơi, duy chỉ có câu này là nghe được rõ nhất.
“Nga?” Dịch Lan tiếp nhận tin báo, mở ra đọc sơ, sau anh tuấn mi ninh gật đầu đáp: “Triệu tập toàn bộ tướng quân cùng các đại thần đến Ngự thư phòng tấn kiến.”
Biên thùy Tây Nam nổi lên chiến sự.
Dậu tộc nhân đem quân nổi dậy, tấn công một số làng mạc gần biên cảnh, trong vòng mười ngày, ngay cả khắc tam thành do Loan Quốc quân trấn giữ cũng đã thất thủ, triệt thoái phía sau hơn cả trăm dặm.
Trận chiến này đến quá bất ngờ, chưa một ai dám nghĩ tới.
Dịch Lan cùng các trọng thần bàn việc quân cơ, thương thảo đối sách, từ đầu giờ Ngọ tối hôm qua một mạch thẳng đến bình minh, cuối cùng đưa ra kết luận:
“Trẫm phải ngự giá thân chinh!” Dịch Lan vỗ bàn cái rầm, hưng phấn đứng dậy.
Dịch Lan chỉ mới kế vị có vài năm, đối nội đối ngoại, coi như bình tĩnh ôn hòa. Nhưng nếu bỗng nhiên xảy ra chiến sự, đều có thể tốc chiến tốc thắng, chỉ huy quân đội chiếm thế thượng phong.
Cho nên luận về văn chương, chữ nghĩa, Dịch Lan không dám bàn tới, chính là luận về võ công hắn thực không sợ thua kém một ai.
Hoàng đế lần này quyết định ngự giá thân chinh, thứ nhất để ủng hộ sĩ khí, thứ hai, cũng là điều trọng yếu, ra ngoài xa trường sẽ có điều kiện tốt nhất để tiếp cận binh lính, tự mình trực tiếp thống lĩnh ba quân.
Các đại thần hiểu rõ tâm ý của hoàng đế, hơn nữa muốn ngăn cản cũng không được, đều gật đầu tuân mệnh.
Trong triều từ trên xuống dưới, lập tức một phen bận rộn.
Hậu cung lúc này, không khí ngột ngạt đè nén bao trùm.
Chuyến đi của Dịch Lan lần này tiền đồ chưa ai dám đoán, lại tác động đến vận mệnh của biết bao nhiêu con người, thật không khỏi khiến lòng nhân lo lắng.
Năm ngày sau, trước cửa kinh thành, đại quân bắt đầu xuất phát.
Không chỉ các đại thần trong triều cùng quần chúng nhân dân, còn có cả một hậu cung phi tần đủ mọi phẩm, cấp đều tập hợp đầy đủ đến tiễn dặn người yêu.
Cờ bay phấp phới, vó ngựa loảng xoảng, đám đông tung hô vang trời.
Ngạn Liễm đã ngay ngắn thẳng tắp đứng giữa đoàn người đưa tiễn.
Hoàng đế một thân nhung bào, chia tay mấy vị đại thần, giờ phút này đang bị các phi tần vây kín: Đằng trước là Thục phi, bên tả Mai tiệp dư đeo bám, phía hữu có Lương chiêu nghi quyến luyến không rời.
Ngạn Liễm tự cảm thấy chính mình đứng ở một bên xem náo nhiệt, mơ hồ nghe được bên trong oanh thanh yến ngữ, những câu triền miên, tự tự cảm động.
Ỷ vào ưu thế cao vượt trội, hắn theo đỉnh đầu của đám nữ nhân nhìn qua một lượt, chỉ thấy Thục phi đương lưu luyến lôi kéo ống tay áo của hoàng đế.
Mấy người còn lại cũng lần lượt tiếp bước, đem nào là bùa bình an, khóa trường thọ, những cái gọi là vân vân …, hướng vạt áo Dịch Lan mà trang hoàng. (sắp tới noel, giống trang trí cây thông quá!).
Tự dưng, hoàng đế chợt ngẩng đầu, vừa mới hướng chính hắn hảo hảo ban phát một cái liếc mắt sắc lẻm, lại ngay lập tức cúi xuống, tiếp tục an ủi đám nữ nhân nỉ non khóc lóc trông thật thảm thương.
Ngạn Liễm toàn thân ớn lạnh, không khỏi một trận run rẩy, liền cảm thấy được trong ánh mắt mê người kia, vừa lạnh như băng không chút lưu tình, lại vừa thâm sâu thúy địa chan chứa mến yêu cùng sủng nịch.
Hắn không dám nghĩ nhiều.
Giờ lành vừa điểm, thanh la trống cổ vang rền vẽ nên bức tranh oai hùng thanh chấn, đại quân vạn người chậm rãi chuẩn bị xuất phát.
Vó ngựa cất bước, cát bụi mịt mù, chẳng mấy chốc cả đoàn quân chỉ còn lưu lại một vệt dài mờ ảo tít phía chân trời.
Những người ở lại, đã muốn quay trở về, lại nghe từ xa tiếng vó ngựa dồn dập, căng mắt chờ đợi, chỉ thấy liền tới một thân hồng mã, tứ chi tuyết trắng, chính là ngựa yêu của Dịch Lan – Tuyết Trung Phi
Dịch Lan giục ngựa, thẳng hướng đám phi tần đương tụ tập khiến một mảng náo loạn, la hét liên hồi, bốn bề né tránh.
Ngạn Liễm cũng vội vàng hướng bên cạnh chạy trối chết, chỉ thấy bên hông chợt căng thẳng, cơ thể chới với, trong chớp mắt đã thấy bản thân mình cách mặt đất gần ba thước, ngay sau đó, liền đoan đoan chính chính yên vị trong lồng ngực của hoàng đế.
Dịch Lan quay đầu ngựa, Tuyết Trung Phi kích động tung nước đại, một lát sau, cả người lẫn ngựa đã qua khỏi cổng thành, bỏ lại phía sau một trời kêu gọi cùng than vãn sợ hãi.
“Bệ hạ!” Lúc còn ở trong thành, e ngại bị người ta dòm ngó chê cười, Ngạn Liễm mới thực ngoan ngoãn nằm yên, không hề giãy dụa, nay ra khỏi kinh đô, hắn liền bắt đầu không biết an phận cư nhiên nháo loạn, “Ngài … Phóng ta trở về!”
“Vì cái gì?” Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh cứng rắn, lạnh như băng.
“Như vậy, không ra thể thống gì …” Cũng thật là khó coi quá đi!
“Câm miệng!” Thanh âm sinh khí ra điều trách móc, “Trẫm còn không tìm ngươi tính sổ, ngươi thật không coi trẫm ra gì!”
Ngạn Liễm thức thời im thin thít không dám lên tiếng.
Hai người không ai nói với nhau câu nào, mau mau giục ngựa đuổi theo đoàn quân phía trước, binh lính bất quá cũng chỉ ghé mắt dòm qua, không người nào rỗi hơi muốn về thăm ông bà sớm chỉ vì cái tật ăn nói linh tinh, phát ngôn bậy bạ.
Liền cứ như vậy, trong tiếng vó ngựa đều đều, Ngạn liễm cư nhiên oa oa trước ngực hoàng đế ngủ ngon lành, khi giật mình tỉnh giấc, đã thấy đại quân dừng lại trên một khoảng thảo nguyên mênh mông tươi tốt, dựng lều hạ trại.