Liễm Diệm Cầm Hoan

Chương 31: Từ Diệm Vương thành Diêm Vương – 10 [ Thượng ]




Một ngày đẹp trời nọ, Liễm Diệm cùng Ứng Nhược Thiên đang nhàn nhã ngồi trong phòng khách phủ tể tướng, cùng lão nhân gia vừa uống trà vừa bàn luận gia sự thì bỗng nhiên có tên hạ nhân chạy vào hồi báo:

_ Bẩm Tướng gia, gia đinh của Diệm Vương phủ xin được cầu kiến, bảo là có việc quan trọng!

_ Cho hắn vào đi!

Không lâu sau, tên gia đinh nọ được dẫn đến, phía sau còn có một người toàn thân đều là hắc y, vừa thấy bóng dáng Ứng Nhược Thiên, hắc y nhân liền quì sụp xuống đất, giọng nghẹn ngào:

_ Hồi Cốc chủ, có chuyện không hay rồi!

Chân mày Ứng Nhược Thiên lập tức cau lại, sau đó lên tiếng hỏi:

_ Hữu sứ, chuyện gì khiến ngươi kinh hoảng như vậy?

Liễm Diệm cũng khẩn trương không kém:

_ Đã xảy ra chuyện gì?

_ Hồi Cốc chủ, là thuộc hạ vô dụng không bảo hộ tốt các tiểu chủ tử, nên các tiểu chủ tử đều bị bắt đi mất rồi! – Hữu sứ giọng nghẹn ngào kể lại.

_ CÁI GÌ? – Tể tướng vừa nghe xong liền đứng phắt dậy, hai tay bấu chặt vào ngực – Diệm nhi, các bảo bảo a, như thế nào các bảo bảo lại bị bắt đi a! Ô ô, các tiểu bảo bối của ta, làm sao có thể như vậy a!

_ Ngoại công, người chớ nên kích động! – Ứng Nhược Thiên thấy tể tướng khẩn trương đến mức xém nữa là đi đoàn tụ với tổ tiên, sợ lão nhân gia xảy ra chuyện nên vội vàng an ủi – Ngoại công, xin người đừng kích động, đợi sau khi làm rõ sự tình, ta cùng Diệm nhi lập tức đi cứu các bảo bảo về, người chớ lo lắng, sẽ không có việc gì đâu!

_ Đúng thế, ngoại công, người đừng nên nóng vội ! – Liễm Diệm nhanh tay đỡ lão nhân gia ngồi xuống, mặc dù trong lòng đang nóng như lửa đốt, trên mặt cũng không dám lộ ra nửa điểm sốt ruột. Bèn nặn ra một nụ cười gượng gạo:

_ Ngoại công, sẽ không sao đâu, có ta với Thiên ca ca cùng đi, các bảo bảo nhất định bình an trở về!

_ Diệm, chúng ta hồi phủ bàn bạc với nhau một chút!

Ứng Nhược Thiên nháy mắt ra hiệu cho Liễm Diệm, thầm nghĩ:”Tốt nhất là không nên để lão nhân gia kích động thêm lần nào nữa,  ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì bất trắc thì nguy to!”. Liễm Diệm liền hiểu được ngụ ý, quay sang mỉm cười nói với Tể tướng:

_ Ngoại công, ta cùng Thiên ca ca hồi phủ trước, người đừng quá lo lắng, cứ ở đây đợi chúng ta mang tin tốt lành về! Người yên tâm đi!

_ Diệm nhi, ngươi nhất định phải mang các bảo bảo an toàn trở về, bằng không … – Tể tướng chưa nói hết câu thì nước mắt đã lưng tròng, Liễm Diệm cùng Ứng Nhược Thiên vội vàng nắm lấy vai người nọ, lại thêm một hồi an ủi cùng cam đoan đủ điều, thật vất vả mới có thể trấn an lão nhân gia, sau đó hai người liền ly khai.

Vừa ra khỏi cửa, Ứng Nhược Thiên liền dừng bước, chậm rãi xoay người hỏi Hữu sứ:

_ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

_ Hồi Cốc chủ, kẻ to gan kia chính là Tiết Thần Y của Lạc Hoa cung, đột nhiên không hiểu tại sao tháng trước lại luyện được thần công nên liền gây náo loạn một phen, đem bắt tất cả các nhân vật quan trọng của các môn phái trên giang hồ về giam trong Lạc Hoa cung, trong đó có Nghiêm công tử của Thiên Kiếm môn cùng Phong công tử của Phong Vân sơn trang – Nói đến đây Hữu sứ bỗng ái ngại nhìn về phía Liễm Diệm rồi mới tiếp tục – Hai môn phái trên đều sai người đến cốc của chúng ta cầu cứu, hi vọng Cốc chủ sẽ niệm tình xưa mà nghĩ cách cứu viện. Dương tổng quản lại sợ họ đến làm phiền Cốc chủ cùng Vương gia, nên mới nói với họ là Cốc chủ có việc rời cốc, không rõ là đi đâu. Người của nhị phái đành phải quay về, nhưng nào ngờ, vào khoảng năm ngày trước, Tiết Thần Y nọ lại cư nhiên đột nhập vào cốc ta, bắt cóc các tiểu chủ nhân!

_ Lúc đó các ngươi đang chết giẫm ở cái xó nào hả? Lại để cho Tiết Thần Y kia tự do ra vào? – Ứng Nhược Thiên tức giận mắng – Toàn là đồ vô dụng!

Hữu sứ liền bổ nhào xuống đất mà quỳ, vừa kể vừa khóc nức nở:

_ Hồi Cốc chủ, Tiết Thần Y kia không biết đã sử dụng loại yêu pháp gì khiến cho chúng thuộc hạ thân thể xụi lơ, không thể cử động, huynh đệ của ta còn bị … bị Tiết tặc kia đánh cho một chưởng, trọng thương nặng qua đời mất rồi! – Nói xong Hữu sứ liền khóc rống lên.

Thân mình Ứng Nhược Thiên khẽ run, huynh đệ kia của Hữu sứ nửa năm trước vừa được thăng chức Tả sứ, nhằm bổ sung vào vị trí còn đang khuyết nọ, nào ngờ lại trúng phải độc thủ của Tiết Thần Y. Chợt nhớ tới gương mặt non nớt tựa tiểu oa oa kia, trong lòng nhất thời dâng lên một trận đau xót.

Ứng Nhược Thiên có chút áy náy đưa tay nâng Hữu sứ dậy, ôn nhu an ủi:

_ Xin lỗi, Hữu sứ, ngươi đừng nên quá đau buồn!

Dứt lời bèn nhìn về phía xa xăm, cương quyết nói:

_ Tả sứ, bản Cốc chủ nhất định sẽ thay ngươi trả thù rửa hận để ngươi chết được yên lòng!

Hữu sứ vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người trước mặt, bụng thầm nghĩ:”Đây chính là vị Cốc chủ mặt lạnh như băng trước kia sao? Hắn làm sao lại có thể nói với ta những lời ôn nhu như thế?”. Sau đó chợt nhìn sang Liễm Diệm đứng bên cạnh  “Đúng rồi, từ khi Cốc chủ đem vị ái nhân Tiểu Vương gia này về, tựa hồ có thêm mấy phần nhân tính, nguyên lai Cốc chủ nếu nói dễ nghe thì giống như thần tiên, một vị thần mà mọi người đều phải cung phụng sùng bái, vị thần mà không một ai dám tiếp cận, lại càng không dám mạo phạm. Còn nói khó nghe thì hắn tựa như hàn băng ngàn năm, không có một chút nhân tính. Nhưng hiện tại, Cốc chủ đã thay đổi rồi, càng ngày càng  giống một phàm nhân nga! Là một phàm nhân mà ai ai cũng có thể tiếp cận, ai ai cũng có thể bắt chuyện nga!

_ A đúng rồi! Hồi Cốc chủ, Tiết Thần Y kia có để lại một phong thư cho ngài! – Nói xong Hữu sứ lấy từ trong áo ra một phong thư.

Liễm Diệm nóng lòng đoạt lấy lá thư, vừa mới đọc thoáng qua, ngọn lửa nhỏ trên trán lập tức tỏa ra nhiệt khí , màu sắc đỏ tươi dị thường, sau đó nghiến răng nghiến lợi mà nói:

_  TIẾT THẦN Y!!! Đồ cẩu tặc nhà ngươi, bản vương nhất định đem ngươi băm ra thành trăm mảnh!!!

Ứng Nhược Thiên lấy thư xem qua, chỉ thấy trên đó viết vài dòng ngắn gọn:” Ứng Nhược Thiên cẩu tặc, giờ ngọ tháng mười ngày mười lăm, hẹn gặp tại Lạc Hoa nhai của Lạc Hoa cung! Nếu quá hẹn chưa đến, thì ngươi cứ chờ nhặt xác ba cái tạp chủng nhà ngươi đi!”. Ứng Nhược Thiên tay run run cầm phong thư, một luồng hàn khí chợt tỏa ra từ lòng bàn tay, chỉ trong chốc lát, lá thư nọ đã biến thành một nắm bột mịn.

_ Thiên ca ca, hôm nay đã là tháng mười ngày mười ba, chúng ta mau mau đi Lạc Hoa cung đi! Lỡ như Nhật nhi, Nguyệt nhi, Tinh nhi có mệnh hệ nào, ta, ta cũng không thiết sống nữa! – Liễm Diệm vừa nói xong thì nước mắt cũng lã chã rơi.

Ứng Nhược Thiên đau lòng ôm lấy Liễm Diệm an ủi:

_ Tiểu hỏa Diệm Nhi, đệ đừng nên nóng vội, sở dĩ Tiết cẩu tặc đem các bảo bảo bắt đi, chính là muốn làm cho chúng ta hoang mang, thế mà bây giờ đệ lại nói ra những lời này, đệ, đệ bảo ta làm sao bình tĩnh cho được? Đệ không thiết sống nữa thì ta sống còn có ý nghĩa gì? – Dứt lời, vài giọt lệ đã trào ra từ khóe mắt.

Lúc này Liễm Diệm mới chợt nhận ra những lời vừa rồi khiến cho Ứng Nhược Thiên thương tâm biết chừng nào, thầm trách bản thân:”Ta một lòng luôn muốn xứng với Thiên ca ca, muốn có tư cách cùng sánh vai đứng chung một chỗ với huynh ấy, lúc này đây lại vô dụng như vậy, gặp phải loại sự tình này chẳng những không san sẻ cùng Thiên ca ca, mà còn khiến huynh ấy bận tâm thêm, thật sự là không nên a! Liễm Diệm a Liễm Diệm, ngươi thật quá vô dụng, ngươi như vầy làm sao có thể xứng với Thiên ca ca? Làm sao có thể xứng làm ái nhân của huynh ấy đây?”

Liễm Diệm vội vàng đưa tay gạt nước mắt, có chút áy náy nâng mặt Ứng Nhược Thiên lên, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của người nọ, ôn nhu nói:

_ Thiên ca ca, huynh chớ để ý những lời xằng bậy của ta ban nãy, ta chỉ là nhất thời sốt ruột nên mới nói ẩu vài câu. Các bảo bảo nhất định sẽ không sao đâu, lần này chúng ta đi Lạc Hoa cung chắc chắn sẽ cứu Nhật Nguyệt Tinh bình an trở về, huynh phải tin tưởng ta, ta xin cam đoan!

Đoạn xoay người ra lệnh cho tên gia đinh trong phủ:

_ Ngươi mau đến phủ Lục Vương gia, báo cho huynh ấy biết tin các Tiểu Quận vương bị Lạc Hoa cung bắt đi, bổn vương cùng Thiên ca ca đi đến đó trước tìm cách cứu người, nhờ huynh ấy nhắn với Hoàng thượng một tiếng giúp ta! Bảo họ không cần lo lắng cho chúng ta!

Tên phó dịch không dám chậm trễ, vội vàng cắm đầu về phía phủ Lục vương gia mà chạy. Tiếp đó Liễm Diệm nghiêm giọng phân phó Hữu sứ:

_ Còn ngươi mau mau hồi cốc điều động tất cả các cao thủ tập hợp lại đây!

_ Hồi Vương gia, tất cả các cao thủ trong cốc đều theo Dương tổng quản kéo đến Lạc Hoa cung rồi! – Hữu sứ đáp. Tâm can bảo bối của Dương tổng quản bị người ta bắt đi, nên lão sốt ruột đến mức tưởng chừng sắp phát điên rồi, lão ở trong cốc gào khóc một trận trời long đất lở suốt mấy ngày liền, sau đó lập tức tập hợp tất cả các cao thủ trong cốc chạy đến Lạc Hoa cung đòi người.

_ Ân! Vậy ta cùng Thiên ca ca đến đó trước, ngươi thân thủ chậm chạp nên cứ từ từ tới sau đi! – Dứt lời bèn nắm lấy tay Ứng Nhược Thiên ôn nhu nói – Thiên ca ca, chúng ta đi thôi!

Ứng Nhược Thiên thấy người nọ điềm tĩnh phân phó hết thảy, vốn ban đầu trong lòng vô cùng rối loạn nhưng sau đó dần dần bình tĩnh trở lại, khẽ gật đầu, lập tức hai thân ảnh một trước một sau như tia chớp lao về phía trước, tựa một làn khói mỏng tan biến ngay trước mắt Hữu sứ.

Hữu sứ đứng ngây người há hốc miệng cả nửa ngày cũng chưa khép lại được, tuy biết là Cốc chủ vốn võ công cao cường, nhưng mà cũng không đến mức xuất quỷ nhập thần như vậy chứ! Vừa rồi bị Tiểu Vương gia chê là thân thủ chậm chạp, trong lòng hắn còn có chút không phục, vì hắn đường đường là Hữu sứ của U Minh Cốc, trong giang hồ cũng xem như có bản lĩnh khá cao, nếu không xếp trong mười vị cao thủ hàng đầu thì cũng là người xếp thứ mười một, nào ngờ nếu đem võ công chính mình so với Cốc chủ cùng Tiểu Vương gia thì quả thật là khác nhau một trời một vực, hắn sợ cho dù bản thân có luyện thêm năm mươi năm đi chăng nữa cũng không đạt được năm phần công lực của hai người kia. Hữu sứ lại càng thêm bội phục Ứng Nhược Thiên, đắc ý nghĩ thầm:” Cốc chủ của chúng ta vĩnh viễn là thiên hạ đệ nhất!”

Chợt nhớ lại vừa rồi Liễm Diệm để lộ khinh công cao cường, Hữu sứ trong lòng không khỏi âm thầm ngưỡng mộ, trước đây đối với Tiểu vương gia nọ hắn còn có chút xem thường, khoảng nửa năm trước, lúc Cốc chủ mang Tiểu vương gia về, chỉ thấy người nọ suốt ngày bám lấy Cốc chủ, chẳng làm nên trò trống gì cả, mỗi ngày nhiều lắm là chế ra vài viên dược, xem bệnh cho vài người trong cốc. Tuy rằng thân phận người nọ vô cùng cao quý, nhưng so với các nam sủng trước đó của Cốc chủ cũng chẳng khác biệt là bao, dù sao cũng đều là nam sủng của Cốc chủ, chẳng qua người nọ được sủng ái nhiều hơn một chút thôi. Nào ngờ Tiểu vương gia vậy mà lại có được khinh công cực kỳ lợi hại, Hữu sứ bắt đầu có phần kính nể vị Diệm vương gia này.