Liễm Diệm Cầm Hoan

Chương 17




Ban đêm, bầu trời đã lấm tấm tinh tú, trong điện, hoàng đế say sưa nhìn Liễm Diệm đã ngủ say, nhẹ nhàng chạm vào làn da mềm mại kia, đã nhiều ngày cùng ngủ cùng ăn với Diệm Nhi, từng thử chạm vào hắn, thân cận hắn, nhưng Diệm Nhi giống như vẫn thập phần bài xích Liễm Trần, còn hỏi nương tử của hắn ra sao, thật là tức chết mà! Nghe nhị đệ nói, Diệm Nhi vẫn luôn coi Ứng Nhược Thiên là nương tử của hắn, vậy là trong tiềm thức của hắn, vẫn còn bóng dáng của tên kia.

“Diệm Nhi, đợi ta đem tên kia trừ bỏ, đệ sẽ là của ta!” Hoàng đế gằn giọng nói.

Qua hai ngày, hoàng đế quả nhiên đưa Liễm Diệm về “phủ đệ” của hắn, nhìn xung quanh hết thảy đều thấy xa lạ, Liễm Diệm một chút cảm giác thân thiết cũng không có, lạnh nhạt hỏi: “Phòng của ta và phu nhân ở đâu?” Người hầu vội đưa hắn vào một gian phòng, không có tới nửa điểm quen thuộc.

Cau mày, Liễm Âm ở một bên nói: “Diệm Nhi, chuyện đã qua rồi thì cho qua đi, không cần suy nghĩ nhiều nữa, kẻo lại đau đầu! Ta đem bảo bảo đến rồi đây, đệ xem!” Nói xong ba phó phụ* đưa ba bảo bảo tới, Liễm Diệm vui mừng, gương mặt âm trầm lại có chút rạng rỡ, làm Liễm Âm cũng thấy nhẹ lòng.

Không biết hoàng đế đại ca đã làm gì, mà có thể khiến một khu nhà Liễm Âm đã từ lâu không dùng đến trong hai ngày sửa sang lại, trở thành phủ đệ của tiểu đệ, còn phải làm như là đã có người ở thật lâu.

Nhất thời không hiểu rõ, chỉ mong hết thảy đều sẽ ổn thoả.

***

Kinh thành, trà lâu đón khách mới đến, trong dãy ghế ở trên lầu, một trung niên nam tử mặc ngân y, diện mạo bình thường đang cùng vài người có vẻ giàu sang bàn chuyện làm ăn.

“Ứng lão bản, việc làm ăn này cứ định như vậy đi, điều kiện của ngài chúng ta đều chấp thuận!”

“Đúng vậy đúng vậy! Ứng lão bản, chúng ta về sau phải toàn bộ dựa vào ngài để kiếm bữa cơm rồi!”

“Đâu nào đâu nào!” Thanh âm lãnh liệt của người trung niên kia dường như không thích hợp lắm với vẻ ngoài của hắn.

Thong thả bước đi khỏi hàng ghế, chậm rãi bước xuống cầu thang, bỗng nhiên cước bộ của hắn dừng lại.

“Này, có nghe chưa? Hoàng thượng vừa mới phát cáo thị, cầu danh y đó!”

“Đúng vậy, nghe nói Thập nhất Vương gia một nhà bốn người bệnh nặng!” Cơ thể của trung niên nam tử khẽ run lên.

“Hả? Thập nhất Vương gia không phải vừa mới tìm về sao?”

“Đúng vậy, đúng là mệnh khổ a, thất lạc bên ngoài hơn mười năm, vừa tìm được về đã bị bệnh!”

“Nghe nói hoàng đế rất lo lắng, Thập nhất Vương gia này chính là bảo bối đệ đệ hoàng đế vô cùng yêu thương!”

“Đúng vậy a, nghe nói vì Thập nhất Vương gia, Hoàng thượng đã hai ngày không lâm triều!”

“Ừ, ta nghe bằng hữu trong cung nói, Thập nhất Vương gia này rất được sủng ái! Dưỡng bệnh trong Bàn Long điện, đúng là ân huệ lớn a!”

“Đúng vậy đúng vậy! Mà ta nghe nói Thập nhất Vương gia này bộ dạng xinh đẹp như hoa, hay là hoàng đế…” Mọi người dâm tiếu. Tay của trung niên nam tử bấu chặt lấy tay vịn cầu thang.

“Ai, hoàng đế phải nghĩ cách thôi, Thập nhất Vương gia thân mình không tốt, nghe nói nhiều ngày qua càng chuyển biến xấu đi, đáng thương a, còn ba quận vương cũng không khoẻ theo, không lẽ là bệnh dịch?”

Một thân ảnh lủi ra khỏi trà lâu, nhanh đến mức mọi người dường như không có cảm giác, vẫn ngồi nói chuyện như thường. Nhưng trên tay vịn của cầu thang đã xuất hiện thêm vài cái lỗ hõm vào.

Ban đêm, hoàng cung nội viện. Một bóng dáng màu bạc lướt qua như quỷ mị, thị vệ đi tuần dụi dụi mắt, vừa rồi như là nhìn thấy một làn khói bạc, thoáng một cái đã lướt qua. Lắc đầu, chắc chỉ là hoa mắt.

Cái bóng màu bạc kia dừng lại trên Bàn Long điện, một sợi tơ nhỏ quấn lấy cột mái, chân quấn vào sợi tơ, trở người một cái, treo người trước cửa sổ, dùng nước bọt nhuận thấp phần giấy dán trên cửa sổ, nhìn vào trong, không thấy một bóng người nào, chỉ có một thân hình áo trắng như tuyết nằm trên long sàng, tiều tuỵ, mảnh khảnh.

Trái tim như thắt lại, ngân y nhân nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, phi thân lẻn vào trong điện, khe khẽ tới trước giường, chỉ thấy người trên giường nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng. Kinh hoàng phát hiện ra gương mặt này không biết từ khi nào đã ấn nhập thật sâu vào đầu hắn, tên ngốc hay khóc lóc này đã chiếm đầy trái tim hắn.

“Liễm Diệm… Tiểu Hoả Diệm Nhi…” Một tiếng gọi khẽ phát ra từ miệng ngân y nhân. Bàn tay vuốt ve gương mặt đã khiến hắn nhớ nhung bao ngày.

Đột nhiên, người trên giường mở to mắt, một bàn tay nhanh như chớp đem thứ gì đó đâm vào huyệt khí hải của ngân y nhân. Ngân y nhân nhất thời chân khí tiết ra, đứng ngây người trước giường.

“Ngươi…?” Ngân y nhân trong mắt lộ ra vẻ kinh hoàng, vẻ mặt vẫn không thay đổi.

Người trên giường gỡ xuống mặt nạ da người, lộ ra một gương mặt tuấn tú, nhưng không phải là Liễm Diệm! Đột nhiên hắn quỳ xuống đất, “Hoàng thượng!”

“Ly, ngươi làm rất khá!” Từ sau lưng Ứng Nhược Thiên truyền tới một trận cười bi thảm. “Ha ha ha! Ứng Nhược Thiên, đợi ngươi đã lâu!”

Ứng Nhược Thiên quay đầu, chỉ thấy một nam tử mặc hoàng bào đang nhìn hắn cười lạnh lùng. “Hoàng thượng, thảo dân đã gây nên tội gì?”

“Dĩ nhiên là chuyện Liễm Diệm!”

“Liễm Diệm, hắn khoẻ không?”

“Không mượn ngươi quan tâm!” Hoàng đế đi đến trước mặt hắn, gỡ xuống mặt nạ da người trên mặt hắn. Nhất thời ngẩn người ra nhìn dung nhan tuyệt thế kia.

Đột nhiên phẫn hận tát một bạt tai lên mặt Ứng Nhược Thiên, mắng, “Tiện nhân, ngươi dùng gương mặt này cám dỗ Diệm Nhi sao?”

Nhìn gương mặt méo mó của hoàng đế, Ứng Nhược Thiên dường như hiểu ra điều gì, phun ra một ngụm máu, cười lớn nói: “Đúng vậy, người Diệm Nhi yêu chính là ta!”

“Ha ha ha! Ngươi nằm mơ đi, Diệm Nhi yêu ngươi? Diệm Nhi hiện tại chỉ hận không thể tự tay giết chết ngươi!” Hoàng đế đắc ý cười nói. “Lát nữa trẫm sẽ phái người gọi hắn, đến lúc đó, ngươi có thể chết trong tay hắn, ha ha ha, hắn yêu ngươi sao, làm thiên thu đại mộng của ngươi đi!”

Ứng Nhược Thiên nén đau, nghĩ thầm: Xem dáng vẻ tự tin của hoàng đế, chẳng lẽ Tiểu Diệm Nhi thực sự hận ta? Ngẫm lại cũng phải, hắn đã thấy ta hoan hảo với người khác, ta lại khiến hắn bị thương, còn làm tổn thương trái tim của hắn, nhưng nói Diệm Nhi hận tới mức muốn giết ta cũng khó mà tin được.

“Người đâu, áp giải hắn đến thiên lao! Mời Thập nhất Vương gia đến thiên lao thẩm vấn phạm nhân.”

Chỉ chốc lát sau, Liễm Diệm nhận được thông tri của hoàng đế vội vàng tới, hung thủ giết vợ đã bắt được, hoàng đế ca ca bảo sẽ cho hắn tự mình báo thù.

Vào trong thiên lao, thấy hoàng đế đã đứng chờ sẵn, trong phòng tra tấn, một người bị trói trên một cái cọc gỗ hình chữ thập, trên gương mặt sưng đỏ đầy vết máu, nhìn không rõ diện mạo. Người nọ thấy hắn, chẳng những không sợ hãi, ngược lại trong mắt lại hiện lên một vẻ ôn nhu, khiến hắn cảm thấy thân thiết một cách kì lạ, nhất thời do dự.

Hoàng đế thấy hắn như vậy, nhất thời nóng vội, liền nói: “Diệm Nhi, đây chính là ác tặc Ứng Nhược Thiên đã làm nhục vợ của đệ, giết vợ của đệ.”

Người trên cọc gỗ vừa nghe thấy, kinh ngạc nhìn bọn họ, khoé miệng giật giật nhưng không thể lên tiếng.

Liễm Diệm đứng lặng người, đột nhiên đầu lại nhức nhối, hình ảnh nam nhân vặn vẹo hoan hảo lại hiện ra trong đầu, một trận căm hận cuồng liệt bùng phát, hai tròng mắt đỏ lên, hét lớn: “Ta hận hắn! Ta hận hắn! Ta hận Ứng Nhược Thiên!” Nói xong cầm cái roi ở bên người, dùng hết sức quất lên người Ứng Nhược Thiên.

Trên cái roi phủ đầy những cái móc nhỏ, vụt xuống một cái, móc sẽ nhập vào da, đem theo một khối da thịt nhỏ, bị quất vài cái, trên người đã không còn một mảnh da thịt nào hoàn hảo, ngân y đã rách toạc hết, máu cũng không ngừng từ vết thương trên người tràn ra.

Hắn hận ta! Ứng Nhược Thiên cảm thấy đau đớn trên người cũng không bằng đau đớn của câu nói này gây ra cho hắn. Rất muốn hỏi hắn, vì sao bảo mình giết vợ hắn, làm nhục vợ hắn? Hắn không phải luôn nói mình là nương tử của hắn sao? Nhưng hiện tại miệng không thể nói, tên hoàng đế chết tiệt không biết làm gì khiến hắn không nói được, muốn giải thích cũng không xong. Lại một trận đau đớn kéo tới, trước mắt tối sầm, liền bất tỉnh nhân sự.

Liễm Diệm sau khi bộc phát cuồng tính, tay cầm roi, thở hổn hển, ngẩn người nhìn Ứng Nhược Thiên trước mặt đã huyết nhục mơ hồ mà ngất đi.

Hoàng đế chậm rãi đến bên cạnh hắn, đưa một cái chuỷ thủ cho hắn, mê hoặc nói: “Diệm Nhi, giết hắn đi, giết hắn rồi có thể báo thù cho thê tử của đệ!”

Nhận lấy chủy thủ đi đến trước mặt Ứng Nhược Thiên, giơ tay lên, một nhát đâm xuống…