"Chúng ta nhanh chóng đi thông báo cho chị ấy." Hứa Ninh lập tức nói.
Thạch Khải giữ anh lại, buồn bực không thôi: "Vô dụng, em đã nói với chị ấy không biết bao nhiêu lần.
Nếu như có thể nghe lọt lỗ tai, có thể quyết tâm đến nhẫn tâm thì sẽ không đến mức này."
Hứa Ninh bỗng nhiên giơ tay chỉ: "Người đó có phải là chị của em không? Chị ấy trông khá giống em và bác gái." Chỉ là nhìn hơi già, gương mặt đặc biệt tang thương, còn có nếp nhăn.
Thạch Khải nhíu mày lại theo hướng ngón tay của Hứa Ninh, người đi đến đúng là Thạch Vĩ.
"Sao chị lại đến đây?" Thạch Khải hỏi trước.
Thạch Vĩ mỉm cười: "Thôn nhỏ, tin tức gì cũng lan truyền nhanh chóng.
Chị nghe nói em trở về nên ra ngoài gặp em vào giờ ăn trưa."
Thạch Khải cau mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thạch Vĩ móc một đống đĩa DVD từ trong túi xách ra với vẻ mặt vui sướng: "Em vẫn chưa biết phải không? Sau tết, thôn sẽ di dời phá bỏ.
Mấy ngày trước trong nhà thu dọn đồ đạc, mẹ muốn vứt mấy đĩa DVD này, chị đã lén giấu đi.
Em không phải rất thích mấy đĩa DVD này sao, chị đã giữ hết lại cho em nè!"
Thạch Khải quay đầu đi, vẻ mặt buồn khó tả.
Đừng đối xử tốt với cô như vậy.
Đối xử tốt với cô, cô sẽ tự trách mình vì không cứu được chị gái.
Nếu như chị gái cũng kỳ quặc như mẹ và em trai của cô, thì trong lòng cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn khi buông tay với chị cô.
"Em cầm nhanh đi! Nhà máy chỉ có nửa tiếng ăn cơm trưa, chị còn phải quay lại tiếp tục công việc." Thạch Vĩ cười ngọt ngào.
Xảy ra chuyện gì cũng không biết, vẫn còn cười ngốc nghếch.
Thạch Khải có nhiều lời muốn nói, lại cảm thấy nói ra tất cả đều là uổng công tốn sức.
Cô vô lực nhận mấy cái đĩa, thuận miệng nói tiếng cám ơn.
"Đừng khách sáo, chị em chúng ta mà." Thạch Vĩ dời tầm mắt sang Hứa Ninh: "Đây là...!bạn trai của em hả?"
Sau bài kiểm tra của Phương Quyên, Hứa Ninh đã có kinh nghiệm tự giới thiệu bản thân.
Cậu nghiêm túc nói: "Xin chào, em tên Hứa Ninh, đã tốt nghiệp đại học, cùng tuổi với A Khải.
Sau khi tốt nghiệp vẫn chưa đi làm.
Sắp tới, em và A Khải dự định kết hôn."
Hứa Ninh đã sẵn sàng để bị coi thường.
Ai biết được Thạch Vĩ lại nói: "Mặc dù tôi không biết cậu làm gì, nhưng tôi đoán cậu nhất định rất tài giỏi."
Hứa Ninh hơi run, điều này có thể nhìn ra sao? Cậu tò mò hỏi: "Tại sao chị lại nói như vậy?"
Thạch Vĩ xem đó là chuyện đương nhiên nói: "Bởi vì cậu là người mà A Khải thích nha! A Khải rất tài giỏi, chưa bao giờ phạm sai lầm trong những việc lớn.
Cậu nhất định rất tốt mới làm cho nó thích."
Hứa Ninh chớp mắt với Thạch Khải, ý là: chị em là người không tệ nha!
Thạch Khải nhìn trời, người không tệ có ích gì? Đều là người sắp chết.
Cô không muốn nghe tiếp, xua tay với chị gái: "Sắp đến giờ rồi, chị nhanh chạy trở về đi." Mặc dù đi trễ bị trừ tiền lương, đến cuối cùng cũng không phải tiền của chị gái, mà là cho mẹ cô.
Thạch Vĩ định mở miệng nói lời tạm biệt, đột nhiên Hứa Ninh nói: "Vì sắp trở thành người một nhà nên em sẽ ngoại lệ xem cho chị một quẻ." Nói xong, cậu bắt đầu bấm ngón tay.
Thạch Khải: "..."
Thạch Vĩ: "??"
Thạch Vĩ vô cùng nghi ngờ, một hồi nhìn Hứa Ninh, một hồi nhìn Thạch Khải.
Thạch Khải đỡ trán, đừng nói chuyện với cô, cô muốn yên lặng.
Bấm một hồi, Hứa Ninh cuối cùng cũng xem ra kết quả, sắc mặt nặng nề nói: "Ấn đường của chị biến thành màu đen, là dấu hiệu tai họa lớn sắp xảy ra!"
Thạch Vĩ cảm thấy sợ hãi khi nghe nói như vậy, cười gượng hai tiếng: "Cuối năm, cậu nói cái gì vậy? Gần đây gia đình có rất nhiều chuyện vui, làm sao tôi lại đột nhiên gặp tai họa lớn chứ?"
Hứa Ninh vừa nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thạch Vĩ, vừa tặc lưỡi nói: "Nhìn gương mặt của chị, không giống như người có phúc có tài mệnh.
Ngược lại thường xuyên rò rỉ tiền, không thể tiết kiệm được tiền."
Thạch Vĩ nghi ngờ không thôi, hỏi em gái: "Cậu ta bị làm sao vậy?"
Thạch Khải nhìn trời: "Dù sao chị chỉ cần biết rằng những gì anh ấy nói đều là sự thật là được." Mặc dù, ai đó đã biết kết luận và đẩy quá trình này đi ngược.
Thạch Vĩ trước giờ luôn tin tưởng em gái mình, cho rằng em gái là người tài giỏi nhất mà cô ta gặp qua.
Nếu em gái nói người này đang nói sự thật, vậy thì người này
.