Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 12: Giúp đỡ 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: demcodon

Diệp Văn đứng không nhúc nhích, hơi xấu hổ: "Đèn chùm rơi xuống rất đáng sợ. Tôi cảm thấy không may mắn nên đã nhờ người giúp việc nhanh chóng ném đèm chùm đi."

"Vậy thôi đi." Thạch Khải chìm vào suy nghĩ.

Giả thiết không phải quỷ mà là người làm, nhất định là quỷ bên trong quen thuộc với Diệp Văn làm ra. Người giúp việc cứu Diệp Văn từ trong tầng hầm ra, hẳn là không phải cô ấy. Những người còn lại chỉ có...

Thạch Khải suy nghĩ một chút hỏi: "Có ảnh chụp chồng và con của bà không?"


"Có, tôi đi lấy cho cô." Diệp Văn rời đi một lát. Lúc trở lại lần nữa cầm một tấm hình như bảo bối đi tới. Trong giọng nói mang theo vài phần khoe khoang: "Đây là ảnh chụp gia đình ba người của cả nhà tôi. Con tôi từ nhỏ đã không thích chụp ảnh, khuyên can mãi mới bằng lòng chụp chung một bức. Đây nè!"

Video mới truyền đến.

Trong màn hình có hai người đàn ông, một già một trẻ. Người con trai trẻ tuổi nổi nóng: "Tại sao con phải chụp ảnh gia đình với người phụ nữ kia? Bà ta cũng không phải mẹ ruột con!"

Người đàn ông trung niên xụ mặt xuống, đi tới tát một cái: "Ba nói bao nhiêu lần rồi, không cho phép con nói câu này! Bà ta chính là mẹ con, con chỉ có một người mẹ này!"

Người đàn ông trẻ tuổi ôm lấy bên mặt sưng to, trong ánh mắt tràn đầy không cam lòng. Nhưng giận mà không dám nói gì. Hắn giơ tay lên, rất trắng.

- -- ---

"..." Thạch Khải sững sờ, đây là tình huống gì?

Diệp Văn hỏi một cách thận trọng: "Cô Thạch, bức ảnh có vấn đề gì không?"

Hứa Ninh mỉm cười, nói thẳng: "Điều này còn không rõ sao? Nếu như không phải quỷ quấy phá, hại bà chính là người thân thiết nhất bên cạnh bà."


Trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Văn trở nên trắng bệch. Bà không thể tin được vào kết luận làm cho người sốc này. Ôm tia hy vọng cuối cùng, bà hỏi: "Cô Thạch, cậu ấy nói có phải là sự thật không?"

Hứa Ninh lầm bầm phân tích nói: "Chúng ta đến đây thời gian dài như vậy, một chút việc cũng không gặp được. Quỷ hại người không cần làm chuẩn bị. Chỉ có người, xảy ra tình huống ngoài ý muốn mới có thể trở tay không kịp."

Nói xong anh không khỏi cảm khái: "Nếu như ra tay chính là người, liên tục thất bại nhiều lần như vậy, đối phương nhất định buồn bực sắp chết rồi."

Diệp Văn bướng bỉnh nhìn Thạch Khải, muốn chính tai nghe được cô kết luận.

Thạch Khải than nhẹ một tiếng: "Bà Diệp, kể cho tôi nghe một chút chuyện về chồng và con của bà đi."

Hai người kia dường như có chuyện quan trọng lừa gạt Diệp Văn. Chuyện xảy ra ngoài ý muốn không thoát khỏi có liên quan đến đứa con. Không nói những chuyện khác, chuyện dưới tầng hầm hẳn là đứa con làm.

Thạch Khải nhìn chằm chằm Diệp Văn: "Đứa con không phải con ruột của bà, phải không?"

Diệp Văn dùng tay che miệng lại, bà chưa từng nhắc qua chuyện này, Thạch Khải làm sao lại biết!

"Không phải con ruột?" Hứa Ninh tiến đến bên cạnh Thạch Khải cẩn thận xem kỹ bức ảnh gia đình, trong đầu tưởng tượng ra một trăm tập phim ân oán cẩu huyết nhà giàu.

"Ừh, em xem bức ảnh phát hiện bà Diệp và con cũng không có điểm giống." Thạch Khải thuận miệng bịa chuyện.


Ai cũng không biết, cô đã biết kết luận và đảo ngược quá trình.

Diệp Văn hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, chậm rãi mở miệng: "Đúng vậy, đứa trẻ là con nuôi."

"Tôi không thể sinh con được. Trước khi kết hôn, tôi đã nói rõ với chồng tôi. Nhưng chồng tôi nói, ông ấy không thèm để ý. Bởi vì bản thân ông chính là gia đình hiếm muộn."

"Nhà tôi điều kiện không tệ, ba mẹ mất sớm. Nhưng để lại cho tôi một số tiền và mấy căn nhà. Sau khi vợ chồng tôi kết hôn, tôi tài trợ cho ông ấy một số tiền, ông ấy cầm đi mở công ty. Tôi không trông cậy ông ấy tài giỏi thế nào. Chỉ là mỗi tháng thu tiền thuê nhà cũng đủ hai vợ chồng chúng tôi sinh sống."

"Không nghĩ tới ông ấy rất cầu tiến, mỗi ngày đều cố gắng làm việc, đúng là dần dần đưa công ty đi lên. Sau đó kinh doanh không ngừng làm to, ông ấy ngày càng bận rộn. Nhưng ông ấy đối với tôi rất tốt, một tháng sẽ rút ra một ngày