Lịch Sử Phấn Đấu Của Mẹ Nhân Vật Phản Diện

Chương 31




Chương 31


Chủ nhiệm lớp tên là Vu Quỳnh, là một người phụ nữ có vẻ ngoài ưa nhìn, tuy ăn mặc bảo thủ nhưng rõ ràng vẫn biết cách chưng diện.


Vu Quỳnh kì quái nhìn Tiêu Vũ: " Tại sao chị lại hỏi vậy?"


Tiêu Vũ mỉm cười: " Tại ở nhà, khi tôi hỏi thì chưa bao giờ thấy con bé kể chuyện trường lớp, cũng không thấy con bé nói chơi cùng bạn nào. Cho nên tôi mới cảm thấy.... hình như ở lớp con bé không được chào đón cho lắm?"


Chủ nhiệm nhíu mày nhìn Quý Huyền và không nói gì cả, Tiêu Vũ cũng liếc qua Quý Huyền một cái rồi mới quay sang bảo với Vu Quỳnh: " Cô giáo không cần lo, cô cứ nói thoải mái, tôi lấy thân phận mẹ Quý Du đảm bảo với cô, chỉ cần là chuyện tốt cho Quý Du thì dù cô nói cái gì chúng tôi cũng rất biết ơn"


Vu Quỳnh vẫn nhíu mày nói: " Tính tình Quý Du chắc anh chị cũng biết, tính cách con bé thật sự không dễ hoà đồng"


Tiêu Vũ gật đầu, ái ngại lên tiếng: " Đây là lỗi của tôi, tôi thật sự xin lỗi, tính cách con bé đúng là hơi nóng nảy. Chúng tôi sẽ từ từ dạy dỗ con bé, mong cô ở lớp có thể quan tâm đến con bé nhiều hơn hộ tôi"


Vũ Quỳnh nghe xong câu này thì sắc mặt hoà hoãn hơn nhiều, lúc này mới mở miệng nói: " Cũng không phải tôi không muốn quan tâm con bé nhưng Quý tiên sinh đã nhờ cậy hết cho cô giáo Y. Nhiều lúc tôi mới nói hai, ba câu con bé đã chạy đi mách cô giáo Y, cô giáo Y nói với tôi Quý tiên sinh không thích như vậy"


" Tôi không làm vậy" Quý Huyền mở miệng phân bua.


Vu Quỳnh không tin nhưng không định đôi co, chỉ nói tiếp: " Tôi thật sự không quản nổi Quý Du. Về chuyện con bé có bạn hay không, thật ra mỗi ngày con bé đều tan học một mình, có thời gian rỗi cũng chỉ biết chạy đi tìm cô giáo Y, không tiếp xúc với các bạn nhỏ cùng trường. Cuối tuần không chơi với bạn bè cùng trang lứa, bài tập đều tự giác hoàn thành, thành tích cũng cao nên tôi không tiện nói thêm"


Tiêu Vũ cười trừ, không định nói tiếp đề tài này, cô đã nắm sơ qua được tình hình, tiếp theo chỉ cần bốc thuốc đúng bệnh là được.


Tiêu Vũ nói lảng sang chuyện khác: " Cô giáo, hôm nay tôi mang theo một ít bánh kem đến trường học, không biết có thể phát cho bọn nhỏ làm bữa nhẹ được không?"


Vu Quỳnh sửng sốt gật đầu, cái này không khó, trường tiểu học 13 mỗi sáng đều có nửa tiếng sau tiết một để học sinh ăn bữa nhẹ, cả tuần 5 ngày không ngày nào trùng lặp. Thứ Hai ăn bánh mì, thứ Ba ăn mì, thứ Tư bánh đậu nành, mỗi ngày đổi một món.


Tiêu Vũ thấy vậy mới nói tiếp: " Ngày 14/11 tới đây là sinh nhật Quý Du, tôi muốn tổ chức cho con bé party sinh nhật, không biết có thể mời các bạn cùng lớp tham dự không?"


Vu Quỳnh gật đầu đáp: " Tôi có thể giúp chị hỏi phụ huynh các bạn, có điều đây là hoạt động bên ngoài trường học nên nhà trường sẽ không chịu bất kì trách nhiệm nào nếu có chuyện xảy ra"


Tiêu Vũ gật đầu, sau đó cô cùng Quý Huyền được cô giáo dẫn về lớp.


Tiêu Vũ gọi điện bảo chú Lâm tài xế mang bánh kem đặt bên ngoài cửa lớp, làm vậy giờ giải lao sẽ tiện cho cô giáo phát bánh cho học sinh.


Quý Huyền trầm mặc theo sau, ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ ngồi xe lăn phía trước, hồi lâu mới miễn cưỡng lên tiếng: " Em dẫn tôi đến là để chỉ cho tôi thấy mình đã sơ ý đến thế nào?"


Tiêu Vũ: " Chỉ cho anh? Không, tôi chỉ muốn anh thấy thật ra cuộc sống của con gái anh không tốt như anh vẫn tưởng?"


Tiêu Nhược Quang ngồi trong lòng Quý Huyền cảm thán: " Chị thật đáng thương, không có ai chơi cùng. Con có rất nhiều bạn bè! Tiểu Hoa rất thích chơi với con"


Quý Huyền sửng sốt, Tiểu Hoa? Là ai sao anh không biết?


Anh vội hỏi Tiêu Nhược Quang: " Tiểu Quang, Tiểu Hoa là ai thế? Rảnh thì bảo bạn về nhà ăn cơm!" Sau khi trải qua bài học hôm nay từ Tiêu Vũ, anh sâu sắc nhận thấy mình nên quan tâm các con nhiều hơn, cho nên anh bắt đầu học hỏi Tiêu Vũ, bạn của các con chính là khách quý, phải tiếp đón chu đáo.


Tiêu Nhược Quang khó hiểu nhìn ba: " Tiểu Hoa ở trên tầng đó ạ!"


Quý Huyền: "???"


" Ha ha ha ha ha...." Tiêu Vũ xấu hổ che mặt cười: " À, Tiểu Hoa là con mèo bằng nhựa cất trên tầng ý mà!"


Quý Huyền: "..... Đừng nói là cái con mèo nhựa bị cháy mất một tai?"


" Ha ha ha..." Tiêu Vũ lại cười ngượng hai tiếng: " ấy... đúng vậy! Là món đồ cùng thằng bé lớn lên, ý nghĩa bất phàm!"


Quý Huyền: "!!!" Mệt tim quá mà! Không ngờ lại là con mèo nhựa bị cháy mất một tai!


Nhưng cũng nhờ thế mà Quý Huyền hiểu một điều, Tiêu Vũ có lẽ không phải một người mẹ đủ tư cách nhưng anh cũng chưa chắc là một người ba đủ tư cách như anh vẫn nghĩ.


Vừa đến cửa lớp đã trông thấy màn Quý Du đánh nhau với bạn học.


Quý Huyền: "....."


Vu Quỳnh tức giận, học sinh thấy cô giáo quay lại thì tán loạn trở về chỗ ngồi. Chỉ còn Quý Du và bạn cùng bàn Bành Văn ngồi trên mặt đất, Vu Quỳnh mím chặt môi để kiềm chế cơn giận đang muốn bùng phát.


Sau khi xác định mình sẽ không thốt ra những lời gây tổn thương học sinh mới mở miệng: " Lại đây! Nói cho cô chuyện gì đã xảy ra?"


Hai đứa nhỏ đứng dậy, Quý Du nhíu mày nhìn Vu Quỳnh, hừ một tiếng rồi quay lưng lại với Vu Quỳnh. Bạn học tên Bành Văn là một cậu nhóc mập mạp đáng yêu, cậu bò dậy khỏi mặt đất thưa: " Thưa cô, cậu ấy đánh em, đánh vào người, vào đùi, còn cắn em nữa"


Quý Du nhíu mày nhìn Bành Văn nhưng không lên tiếng phản bác, cô bé quay đi không thèm nhìn Bành Văn và Vu Quỳnh, như thể mình không phải người trong cuộc.


Tiêu Nhược Quang ôm cổ Quý Huyền hét lên: "  Anh cũng đánh chị của em"


Quý Du thấy Tiêu Nhược Quang bênh mình thì hai mắt đỏ hoe nhìn em trai: " Tiểu Quang, cậu ta đánh tay chị, đau lắm" Nói xong thì chìa tay ra cho Tiêu Nhược Quang xem, cánh tay nhỏ quả nhiên xuất hiện vết hằn đỏ.


Tiêu Nhược Quang tụt xuống khỏi người Quý Huyền, chạy đến trước mặt Bành Văn nói: " Anh thật xấu hổ khi đánh các bạn nữ, cô giáo em bảo đàn ông con trai phải biết nhường nhịn các bạn nữ"


Quý Huyền nhíu mày xem xét tay Quý Du, Quý Du uất ức rơi nước mắt, phô với ba: " Ba, cậu ta xấu lắm, cậu ta mắng người. Mắng mẹ ngồi xe lăn, con không thích nên mới đánh cậu ta, bạn ấy hư."


Tiêu Vũ dựa lưng vào ghế nhìn mọi người, Quý Du liếc trộm Tiêu Vũ, lí nhỉ nói: " Mẹ ơi, không phải con hư đâu"


Vu Quỳnh cũng nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ cười nói: " Cô giáo định xử lý thế nào?"


Vu Quỳnh nghe câu này thì tưởng Tiêu Vũ muốn cô nghiêm khắc phạt Bành Văn, nhưng vẫn lên tiếng bảo: " Tôi định phạt mỗi đứa 50 roi, bạn Bành Văn mắng người là sai, nhưng Quý Du đánh bạn cũng không đúng."


Quý Huyền kinh ngạc thốt: " Thằng nhóc mắng người nên Tiểu Du mới ra tay đấy chứ, chưa kể nó còn mắng mẹ con bé". Đổi lại là ai thì cũng tức giận cả thôi, nếu thằng nào dám nói xấu ông bà trước mặt anh, anh đảm bảo sẽ đánh hắn răng rơi đầy đất. Giáo viên cái kiểu gì vậy?


Vu Quỳnh cười lạnh, cô ta biết ngay sẽ như vậy nên im lặng không nói tiếp.


Vu Quỳnh quay đầu hỏi Tiêu Vũ: " Cô muốn thế nào?" Quý tiên sinh chiều con cái như thế bảo sao bọn chúng lại hư.


Tiêu Vũ nói ngay: " Cô giáo đã hỏi vậy thì có thể giao cho tôi xử lý được không?"


Vu Quỳnh do dự chưa đồng ý, Tiêu Vũ không nói tiếp chỉ vẫy tay nói với Bành Văn: " Cháu lại đây"


Vu Quỳnh nhíu mày nhìn Tiêu Vũ, Bành Văn sợ hãi lùi lại phía sau, lo lắng vò nát góc áo nhưng vẫn cứng miệng: " Mẹ, mẹ, mẹ cháu là uỷ viên trong trường đấy"


Vu Quỳnh: "...."


Tiêu Vũ phì cười, vẫn kiên trì vẫy tay bảo: " Lại đây"


Tiêu Vũ thấy cậu bé cứ xoắn xuýt một chỗ thì chìa một miếng bánh kem về phía cậu bảo: " Đây là bánh kem Quý Du tặng cháu"


Bành Văn đần người, ngơ ngác đón lấy bánh kem xong mới sực tỉnh hỏi: " Cô, cô không tức giận ạ?"


Tiêu Vũ ừ khẽ: " Cháu đã nghe qua câu, không đánh không quen biết chưa?"


Bành Văn lắc đầu, Tiêu Vũ tiếp tục nói:" Ý của câu này là, ngày xưa cháu và Quý Du có thể không quen nhau, thậm chí không ưa nhau. Nhưng sau khi đánh nhau một trận sứt đầu mẻ trán thì các cháu chính là bạn tốt, bánh kem này là bằng chứng"


Bành Văn kinh ngạc đến rớt hàm: " Thật sao ạ?"


Tiêu Vũ hỏi: " Cháu ghét Quý Du không?"


Bành Văn lắc đầu, Tiêu Vũ hỏi tiếp: " Nếu hai đứa đánh nhau không phải vì ghét Tiểu Du hay vì con bé đáng ghét thì các cháu chính là bạn bè không đánh không quen biết, mai mốt phải chơi với nhau thật tốt nghe hông!"


Bành Văn tự nhiên bị cưỡng chế vào hệ thống bạn tốt, vẫn lơ ngơ không nhận ra có chỗ nào sai, chỉ khiếp sợ vì tự dưng bản thân có thêm một người bạn, thổn thức nhìn bánh kem trong tay.


" Cháu, làm bạn với Quý Du?" Bạn nhỏ Bành Văn vẫn đang bàng hoàng, hai mắt bị thịt che lấp nên trông hơi híp, nhưng đen nhánh linh hoạt.


Cậu bé nghi ngờ nhìn Tiêu Vũ: " Làm vậy đã trở thành bạn bè được ạ?"


Tiêu Vũ gật đầu nói: " Đúng vậy, Quý Du mời cháu ăn bánh kem, các cháu đánh nhau cũng đã đánh nhau, ăn cũng đã ăn, sao không thể làm bạn bè được?"


Bạn nhỏ múp míp Bành Văn bị ăn cú lừa liếc trộm nhìn Quý Du, thấy Quý Du cũng đang kinh ngạc đến ngây người nhìn lại mình, Tiêu Vũ đưa bánh kem cho cô giáo Vu rồi nói: " Tiện thể có tôi ở đây, hay tôi phát bánh kem cho bọn nhỏ luôn nhé!"


Cô giáo Vu bị cách giải quyết vấn đề của Tiêu Vũ làm cho khiếp sợ, ngơ ngác tiếp nhận hộp bánh kem đẹp đẽ từ tay Tiêu Vũ. Vừa hay lúc đó chú Lâm mang bánh kem đến, Tiêu Vũ kêu chú chia bánh luôn hộ cô.


Trong lớp nhất thời hỗn loạn reo hò, Tiêu Vũ vẫy tay kêu Quý Du lại đây, Quý Du ngoan ngoãn bước qua.


Tiêu Vũ kéo tay Quý Du, mỉm cười và nói với những đứa trẻ trong lớp: " Chào mọi người, cô là mẹ của Quý Du, những miếng bánh kem này là Quý Du mang tặng cho các bạn. Mẹ Quý Du hay cô đây chính là một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, con gái do cô sinh ra tất nhiên cũng là một cô gái nhỏ đáng yêu, sau này các cháu chơi với Quý Du các cháu sẽ hiểu! Con bé là một người bạn rất rất rất rất tốt, các cháu có thể chơi với bạn ấy không?"


Trẻ con thực sự rất đơn giản, mọi vấn đề bạn đưa ra chúng đều có thể trả lời một cách tốt bụng, ví dụ như lúc này, bọn nhỏ nhận được bánh kem nên trả lời: " Được ạ ~"


Dĩ nhiên, bọn chúng có làm hay không lại là vấn đề khác, nhưng chắc chắn bạn đã có được hảo cảm từ phía chúng.


Trước khi Tiêu Vũ ra về, Vu Quỳnh dẫn theo Quý Du đi tiễn bọn họ, Tiêu Vũ nói với Quý Du: " Con gái, mẹ giao cho con một nhiệm vụ! Nếu con có thể trở thành bạn tốt với các bạn thì mẹ sẽ đáp ứng với con 1 điều ước"


Hai mắt Quý Du sáng rực, gật thật mạnh trả lời: " Con sẽ ngoan, con sẽ làm bạn với Bành Văn. Con kết bạn thì mẹ sẽ đáp ứng với con 1 điều ước thật ạ?"


Tiêu Vũ gật đầu, Quý Du vui vẻ nắm tay Vu Quỳnh trở về lớp.


Chờ Vu Quỳnh đi khuất, Tiêu Vũ hoan hô nói: " Về nhà, về nhà thôi, Tiểu Quang nhanh nào con, mẹ đưa con đến trường trước"


Quý Huyền lâm vào trầm mặc, Tiêu Vũ dẫn anh đến đây hôm nay thật ra muốn gián tiếp nói với anh rằng cuộc sống của Quý Du cô đơn hơn những gì anh tưởng tượng và cũng có những chỗ anh không thể nhận ra.


" Tại sao lại xử lý mọi chuyện như vậy?" Quý Huyền hỏi


Tiêu Vũ cười lớn: " Đại ca à, thằng nhóc mới chỉ có 6 tuổi thôi đó! Anh định nói hoa mỹ hay định giảng triết lý sống cho nó nghe? Hay tẩn thằng bé một trận, đe doạ nó? Hahahaha........ chuyện giữa bọn nhỏ, chỉ cần không quá tệ thì người lớn không cần phải xen vào, tất cả đều là chuyện nhỏ"


Kỳ thật Quý Huyền sao có thể so đo với 1 đứa trẻ, nhưng thấy tay con gái đỏ ửng thì vẫn đau lòng.


Đang suy nghĩ thì nghe thấy Tiêu Vũ vỗ tay cười phá lên: " Ai nha, nghĩ lại thì con gái anh đè người ta ra đánh đấy, cũng không biết đánh thằng nhóc nhiều hay ít...... hahahahaha"


2020/05/21