Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 78




Tần Vân bởi vì chuyện Dương gia mà đi trốn, sự nghiệp bị trở ngại, nhưng dã tâm trong lòng cũng không mất, đã trải qua cuộc sống cao cao tại thượng, hưởng qua việc được mọi người vây quanh nịnh hót, làm sao có thể sẽ thói quen cuộc sống bây giờ, mặc dù đường đi bị chặn lại, nhưng cho tới bây giờ Tần Vân cũng không chết tâm.

Sau khi bị Đường Lễ cảnh cáo, Tần Vân biết dựa vào mình là không cách nào trở lại như trước kia, trừ Đường Lễ, Tần Vân biết cũng không còn ai có thể để cho mình lần nữa trở về giới giải trí, cho nên chuyện này chưa qua Tần Vân, đối với Đường Lễ nói gì nghe nấy, ngược lại an phận sống trong biệt thự ở ngoại ô.

Mặc dù an phận, nhưng trong lòng Tần Vân không bỏ được hai người như cái đinh trong mắt đâm trong thịt, Liễu Y và Dương Vanh, lần thứ nhất, Đường Lễ nói chưa bắt được, lần thứ hai, Liễu Y cũng không bị gì, chỉ có Dương Vanh bị xe sát thương chút ít, sao vận khí hai người kia tốt như vậy, tốt để cho Tần Vân làm sao có thể cam tâm, đáy lòng kia thật lâu không bỏ được hận ý ngược lại càng ngày càng mãnh liệt.

Lần thứ ba cùng Đường Lễ lần nữa nhắc tới, lại bị Đường Lễ trực tiếp tát tai, sau đó trực tiếp bị giam trong biệt thự, lúc đầu không hiểu ra sao sau đó Tần Vân mới biết, hiện tại Đường Lễ tự mình khó bảo toàn, nhà họ Đường gặp phải khốn cảnh.

Tần Vân là một người phụ nữ, làm người tình của Đường Lễ nhiều năm như vậy phần lớn nguyên nhân là bởi vì cô ta có tình cảm với Đường Lễ, hay có thể nói chính xác hơn là bởi vì quyền lợi sau lưng Đường Lễ, bây giờ Đường Lễ đã không còn như lúc trước, Tần Vân sao có thể tiếp tục sống bên người Đường Lễ.

Nhiều năm như vậy, những việc Đường Lễ làm Tần Vân rất rõ ràng, không nhận người thân, lãnh khốc vô tình, như vậy, Đường Lễ hai bàn tay trắng sẽ làm ra chuyện gì, Tần Vân không có biện pháp xác nhận, chỉ biết là càng như thế, càng nguy hiểm.

Hiện tại Đường Lễ giống như con thú bị vây khốn, nắm chặc hết thảy trong tay, căn bản không cho Tần Vân có cơ hội rời đi, tình huống nhà họ Đường càng ngày càng nghiêm trọng, Tần Vân càng ngày càng tỉnh táo.

Tối hôm đó, rốt cục Tần Vân cũng quyết định, len lén thu thập đồ vật có giá trị xong, chuẩn bị thừa dịp Đường Lễ đi ra ngoài lén chạy, nhưng chưa tới cửa sau, đã bị người bắt quả tang, mà lúc bị xách vào phòng khách trong biệt thự, Đường Lễ đã đi ra ngoài rõ ràng ở trong phòng.

Đường lễ lạnh lùng nhìn Tần Vân bị bắt được, cười giễu cợt một tiếng, thật ra thì hắn cũng có chút tình cảm với Tần Vân, nhưng quan trọng nhất vẫn là mình, hiện tại đến tình cảnh này, vốn định mang theo Tần Vân cùng chạy trốn, không nghĩ đến Tần Vân hoạt động bí mật ngay dưới mí mắt mình, làm cho tự ái Đường Lễ bị tổn thương, một chút tình cảm đã sớm không tồn tại nữa, ngược lại bắt đầu hận Tần Vân phản bội.

Đường Lễ nhìn Tần Vân trợn mắt nhìn mình, tiến lên tát một cái, cầm túi xách của Tần Vân, ném qua một bên, nhìn Tần Vân nằm trên ghế sa lon nghiêm trọng nói " Thế nào, cô bây giờ muốn rời đi, đừng có nằm mơ, Tần Vân, coi như tôi không muốn cô, thì cô vẫn là người của tôi."

Tần Vân cũng ngờ Đường Lễ ra tay ác độc như thế, một tay bụm mặt, nghiêng đầu phẫn hận nhìn chằm chằm Đường Lễ " Anh ra tay nặng như thế, tôi theo thời gian dài như vậy, hiện tại trở mặt rồi, anh bây giờ như vậy, cũng không phải lỗi do tôi."

Bên này hai người biến thành kẻ thù, bên kia Liễu Y đang an ổn ngồi ở trong xe, ánh mắt nhìn về phương xa.

Dưới bầu trời đêm, một chiếc xe nhanh chóng phóng tới biệt thự ngoại ô, rất nhanh đến cửa chính, Liễu Y nghiêng đầu nhìn Hải Thành bên cạnh đang kích động tinh thần, nhỏ giọng nói một câu " Dừng ở bên này."

Hải thành không hiểu ra sao vội vàng đạp thắng xe, quay đầu nhìn Liễu Y "Dừng bên này."

"Không ngừng nơi này, không lẽ anh muốn lái xe vào luôn, xuống xe " Liễu Y đưa tay xốc túi lên, mở cửa.

Hải Thành gãi gãi tóc, một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu, bất quá nhìn bóng dáng Liễu Y đi về phía trước, vội vàng dừng xe sang bên đường, đuổi theo.

Tinh thần lực của Liễu Y điều tra bốn phía, không hỗ là Tần Vân, chỗ này biệt thự vườn hạng sang mà hào hoa, bên trong tất cả đều là những nhà phú quý, ngay cả ra vào cũng kiểm tra nghiêm khắc, những bảo vệ kia toàn là năm lớn sáu lỗ mãng.

Sau khi Liễu Y xác định vị trí, quay đầu đi đường nhỏ, ánh mắt liếc Hải Thành còn ở trên đường lớn, mi tâm giật mình, đưa tay liền giơ lên kéo cổ áo Hải Thành bên cạnh.

Thật vất vả mới giãy giụa ra khỏi tay Liễu Y, Hải Thành đen mặt, thấp giọng nói một câu " Liễu Y, sao lại đi bên này."

Liễu Y quay đầu nhìn chằm chằm " Khiêm tốn."

Hải Thành sờ lỗ mũi, lần trước là người nào đỉnh đạc đi bằng cửa chính, lần này sao lại đi đường nhỏ, không hỏi thêm gì nữa, đi theo sau lưng Liễu Y.

Liễu Y nhìn tường rào quá cao, chỗ này là góc bí mật nhất, đi qua nơi này, cách biệt thự của Tần Vân chỉ có mấy bước, ngay sau đó quay đầu liếc nhìn Hải Thành " Anh theo tôi đi vào, hay là ở ngoài này."

Hải Thành sửng sốt " Dĩ nhiên đi theo cô."

Liễu Y không hỏi thêm gì nữa, chỉ là gật đầu, lấy ra cái bao tay và khăn trùm đầu đã chuẩn bị từ trước trong túi xách, phối hợp đầy đủ võ trang, sau đó ném đồ cọn lại cho Hải Thành, buồn bực nói một câu " Tôi đi vào trước, anh đi theo sau lưng, đừng lên tiếng."

Động tác của Liễu Y rất lợi hại, lấy đà mấy bước, mượn lực ở trên tường mà trèo vào, lật người một cái, nhẹ nhàng rơi vào bên trong tường rào, thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên đã quen leo tường.

Hải Thành chớp mắt một cái, trước mặt không có một bóng người, chép miệng hai ba cái, vội vàng cũng trang bị võ trang, ra sức bò qua, trong lòng buồn bực, so với mình, Liễu Y mới đúng chuyên nghiệp, ngay cả leo tường cũng không đẹp như Liễu Y, quả nhiên là người so với người, tức chết người.

Bây giờ khăn trùm đầu của Liễu Y đúng là so miếng vải đen lần trước của Hải Thành chuyên nghiệp hơn nhiều, cả đầu cũng bọc vào bên trong, trừ hô hấp cùng hả giận, cũng chỉ có hai con mắt lộ ở bên ngoài, hợp với một thân áo đen, tuyệt đối là trang bị tiêu chuẩn của lưu manh.

Sau khi Liễu Y rơi xuống đất, cũng không nhìn Hải Thành sau lưng, trực tiếp nhanh như mèo, quen thuộc vọt vào bên trong, còn quen thuộc hơn so với nhà mình.

Hải Thành sau lưng cũng nhắm mắt đi theo, cầu nguyện ở trong lòng cho không bị người phát hiện, tạo hình của mình bây giờ, thoạt nhìn chính là có ý đồ bất chính.

Sau khi Liễu Y tới biệt thự của Tần Vân, liếc thấy Hải Thành còn muốn đi về phía trước, thấp giọng ho khan một tiếng, đưa tay kéo áo Hải Thành " Anh còn muốn chạy đi đâu."

" Cửa chính" Hải Thành bật thốt lên.

Liễu y đánh ra một cái tát " Có kẻ trộm nào tiêu sái đi vào bằng cửa chính sao."

"Vậy lần trước " Hải Thành cũng rất ủy khuất, lần trước bị Liễu Y ghét bỏ vẫn rất buồn bực, lần này sao không giống nhau.

" Lần trước là lần trước, lần này là lần này, Đường Lễ không phải là tên kia, ai biết bị nhận ra có phiền toái hay không, tôi sợ nhất phiền toái " Liễu Y thấp giọng nói.

Hải Thành lúng túng cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, đại khái bởi vì biết Đường Lễ không thoát khỏi tay anh hai mình, cho nên không cố kỵ gì, bất quá, dù sao đi theo Liễu Y, mình trầm mặc còn không được sao.

Liễu Y đưa tay chỉ cửa sổ phòng vệ sinh ở lầu hai, Liễu Y nhờ có tinh thần lực, nơi nào an toàn, nơi nào có người đều biết rất rõ ràng " Tôi lên trước, anh đi theo."

Liễu Y leo lên lầu một đứng thẳng trên cửa sổ, sau đó một tay bắt được kiến trúc bên tường bên cạnh cách đó không xa, trên chân một mượn lực, trực tiếp bò lên, lại nhảy một cái, lên cửa sổ lầu hai, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra lật người đi vào.

Hải Thành trợn mắt há mồm, nuốt nước miếng một cái, trong lòng run lên, vội vàng đi theo Liễu Y đi qua đường thẳng, cũng leo lên.

Hải Thành thở dài trong lòng, chuyện của Liễu Y và Tuần thiếu, cũng đã nghe anh hai nói một chút, vốn là Hải Thành chuẩn bị đi ăn máng khác, càng thêm chắc chắn, hiện tại nhìn xem, tuyệt đối là Tuần thiếu bị Liễu Y đè ép, sau này đi theo Liễu Y, anh cả và anh hai tuyệt đối là bị mình đè ép.

Những buồn bực của Hải Thành nháy mắt tan sạch, tinh thần lập tức phấn chấn, ánh mắt nóng rực nhìn Liễu Y.

Cả biệt thự không tính lớn, sân trước và sân sau, có khoảng tám người, mà Liễu Y không có đi vào từ sân trước và sân sau, cho nên không có kinh động người bên ngoài, còn người trong nhà tương đối ít, trừ Tần Vân và Đường Lễ, cũng chỉ có hai người, tiêu diệt càng nhanh hơn, đây mới là nguyên nhân Liễu Y chọn từ bên ngoài trực tiếp tiến vào lầu hai.

Lúc Liễu Y và Hải Thành nấp ở cầu thang, lầu dưới đang cải vả kịch liệt, Liễu Y nhìn một cái, thiếu chút nữa vui mừng kêu lên, vốn là tới đây chẳng qua là đánh cái nửa tàn cũng coi như trút giận, thật không nghĩ tới có thể đụng phải Tần Vân và Đường Lễ nội bộ mâu thuẫn, hoặc giả vận khí tốt còn có thể thừa dịp cháy nhà hôi của ít đồ, hiện tại Liễu Y rất nghèo, nghèo đến nỗi mỗi ngày chỉ có thể đi ăn chực.

Liễu Y không sợ nhiều người, vẫn là mốt tiết kiệm một chút hơi sức, cho nên cũng không muốn kinh động mấy người ở ngoài, thấp giọng nói thầm mấy câu với Hải Thành bên cạnh, sau đó thật sâu liếc nhìn, cuối cùng nói " Động tác nhanh lên một chút, đừng làm cho người phát hiện."

Hải Thành giơ tay thề "Không thành vấn đề."

Liễu Y gật đầu, hí mắt nhìn bị Đường Lễ lại ném Tần Vân trên mặt đất, than thầm một tiếng, dạng nào thì ở chung với dạng đó, tự làm bậy không thể sống.

Vung tay lên, Liễu Y và Hải Thành lật người xuống từ cầu thang, đi tới lầu một, hai người từ từ đến gần phòng khách, Liễu Y đưa chân đá bồn hoa bên chân một cái, phát ra một tiếng động nhỏ.

Đường Lễ buông Tần Vân ra, sắc mặt trầm xuống, hạ lệnh với hai người sau lưng " Đi xem một chút."

Hai người đàn ông liền đi về phía Liễu Y, Liễu Y hừ nhẹ một tiếng, gật đầu với Hải Thành, trong nháy mắt hai người chuyển quá góc tường, Liễu Y và Hải Thành đồng thời xuất thủ, một đối một, hai người đàn ông không có phòng bị trực tiếp té xỉu, Liễu Y lấy ra sợi giây trong túi xách, đưa cho Hải Thành, sau đó lại lấy ra cây gậy, nhanh chóng vọt vào phòng khách.

Đường Lễ không hỗ là lăn lộn nhiều năm trong hắc đạo, nghiêng đầu nhìn chằm chằm động tĩnh bên kia, hí mắt nhìn người xuất hiện ở phòng khách, toàn thân căng thẳng, trong nháy mắt ngẩn ra, mà đang lúc ngẩn ra, Liễu Y nhanh chóng tiến lên, lúc Đường Lễ đưa tay đến sau lưng, một cước đá bay đi ra ngoài, Tần Vân bên cạnh bị Đường Lễ đánh nửa bất tỉnh cũng sửng sờ ở tại chỗ.

Liễu Y không có cho Đường Lễ thêm cơ hội móc súng, đưa tay vung cây gậy đánh xuống cánh tay, nhìn tê Đường Lễ tê liệt ngã xuống, Liễu Y đưa tay từ sau lưng Đường Lễ móc ra một cây súng lục, hừ nhẹ một tiếng, lại cho thêm một cây gậy, cho đánh ngất đi.

Tần Vân trợn to hai mắt, đã sớm quên đau đớn trên mặt và sưng đỏ, phản xạ có điều kiện thét chói tai, mà căn bản Liễu Y cũng không cho cơ hội này, xoay người nhắm ngay gáy Tần Vân cho một gậy, trực tiếp té xuống.

Liễu Y liếc Hải Thành đi tới, hất cằm lên " Tôi đi lấy đồ, anh xách."

Cặp mắt Hải Thành sáng lên, chuyện xách đồ này mình tương đối thành thạo " Được."