Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 69




Vừa cúp điện thoại của Kiều Kì, Lê Hoa cũng gọi điện thoại tới, lời nói nói lộ ra ý cười, nghĩ không biết là ai cướp bá vương Liễu Y tới tay, nghe Liễu Y nói đi xem mắt, đầu bên kia điện thoại cười to một lúc, mới thỏa mãn cúp điện thoại.

Qua buổi trưa, Liễu Y nghĩ đã xong, nhưng di động lại vang lên, lần này lại là Quách Thiếu Bân, Quách Thiếu Bân ở trước mặt Liễu Y vẫn luôn tốn tiền, lần này rốt cục cả người thoải mái, chuẩn bị tốt trêu chọc, mà Liễu Y cũng không nói thẳng, chỉ là hắc tuyến đầy đầu, quả nhiên là báo thù.

Đến buổi tối, di động không hề có động tĩnh, Liễu Y vừa vô lực nằm trên sô pha, di động lại vang lên.

Tuần Tu tựa vào bên cửa sổ, nghe hô hấp đầu bên kia điện thoại, khóe miệng cong lên "Liễu Y, tôi là Tuần Tu."

Tóc Liễu Y dựng lên, ánh mắt nhìn tờ báo trên bàn trà nhỏ giọng nói "Xin chào, có việc gì."

"Đừng lạnh nhạt như vậy, em không gọi điện thoại cho tôi, tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho em " Giọng nói Tuần Tu trầm thấp, mang theo một chút thân thiết.

Liễu Y sửng sốt, nhớ tới cái gì nói, " Thân thể anh không sao chứ."

"Không đáng ngại " Ánh mắt Tuần Tu hiện lên một tia ôn hòa.

"Không sao là tốt rồi, tôi cúp máy đây " Liễu Y vội vàng nói cây kết, không muốn nói thêm gì nữa .

" Báo hôm nay " Tuần Tu không nhanh không chậm nói một câu.

Liễu Y ngồi thẳng thân thể " Anh cũng thấy đấy, chắc là có người đi theo tôi, chắc là mấy ngày nữa sẽ không có vấn đề gì."

"Tôi biết nghệ sĩ các em đều chú trọng hình tượng, không có ảnh hưởng gì tới em chứ " Tuần Tu thản nhiên hỏi.

"Tôi không sao " Liễu Y nói thẳng.

"Vậy là tốt rồi, có cần tôi an bài một chút hay không, tuy rằng nhà họ Tuần không bằng trước kia, nhưng chút chuyện này vẫn có thể làm được" Tuần Tu thử một câu.

"Không cần, dù sao trên báo cũng không còn viết rõ, tôi cũng không phải là nhân vật lớn, có lẽ là vô ý đụng phải, chỉ là, liên lụy anh vào, không biết có ảnh hưởng gì tới anh hay không " Liễu Y ăn ngay nói thật, sau đó hỏi.

Tuần Tu cười khẽ, sắc mặt càng ôn hòa "Tôi chỉ sợ mang phiền toái tới cho em, tôi như vậy , không thế ra ngoài, cho dù người khác biết cũng không sao."

Khóe miệng Liễu Y giật giật, lời này quá giả "Nếu không có việc gì, tôi cúp máy đây."

"Chu Phi hỏi tiến triển của tôi và em " Tuần Tu không chút để ý, giống như không nghe Liễu Y ba lần muốn cúp điện thoại.

Liễu Y sặc, ho khan vài tiếng, "Anh nói cái gì."

"Liễu Y, hôm qua em đưa tôi đi bệnh viện, Chu Phi nghĩ tôi và em đã ở chung , cho nên em đi rồi, anh ta đã hỏi tôi, " Tuần Tu chậm rì rì nói.

Liễu Y đau đầu, lúc nào thì có tình cảm rồi "Anh không nói rõ với anh ta sao."

"Tôi có nói " Tuần Tu nhỏ giọng nói một câu.

Trái tim Liễu Y trở về chổ cũ, Chu Phi hiểu lầm cũng không sao, chỉ sợ liễu mẹ hiểu lầm "Nói rõ ràng là tốt rồi."

"Tôi nói tôi rất nghiêm túc, nhưng mà em muốn suy nghĩ " Khóe miệng Tuần Tu nhếch lên, ánh mắt sáng lên.

Liễu Y nghẹn lời, lẩm bẩm nói "Tuần Tu, việc này tôi đã nói rồi, anh."

"Liễu Y" Tuần Tu nghe bên kia kiên quyết phủ nhận, tay nắm chặt, nhỏ giọng một câu.

Liễu Y há miệng, lời nói đến bên miệng, hóa thành thở dài một tiếng.

Tuần Tu đưa tay vuốt mi tâm, không phải đã biết Liễu Y ý chí sắt đá, không phải đã biết Liễu Y cho tới bây giờ cũng không cân nhắc qua mình, qua vài lần tiếp xúc, Tuần Tu hiểu rất rõ Liễu Y, cô ấy sống trong thế giới của mình, không ra nửa phần, cũng không để cho người khác tới gần, nhìn cùng người khác tiền tới tiền lui, thật ra chính là trao đổi công bằng, không để nửa điểm nhân tình, là vì Dương Vanh sao, đáy mắt Tuần Tu trầm xuống.

" Không phải em còn nhớ anh ta chứ " Giọng nói Tuần Tu bỗng nhiên trầm thấp mang theo âm lãnh.

Liễu Y run một cái, không biết làm sao đối phương lại nói tới Dương Vanh "Anh nói Dương Vanh."

"Đúng " Tuần Tu nói.

"Đây là hai chuyện khác nhau, Tuần Tu, anh đừng nghĩ về chuyện xem mắt, nguyên nhân tôi đi là bởi vì mẹ của tôi, cho dù không phải anh, tôi cũng sẽ không suy nghĩ, mà Dương Vanh, đó là chuyện đã qua, " Liễu Y nhỏ giọng nói.

" Liễu Y, mặc kệ em suy nghĩ hay không suy nghĩ, nhưng mà, tôi rất nghiêm túc " Tuần Tu rất muốn trực tiếp chiếm giữ tâm của Liễu Y, nhưng mà không có khả năng, chỉ có thể từ từ mở đường.

Liễu Y im lặng nhìn trần nhà, sao lại trở về vấn đề hôm qua "Không có việc thì tôi cúp máy đây, tôi mặc kệ anh có nghiêm túc hay không, dù sao tôi không có ý kia "

Liễu Y trực tiếp cúp điện thoại, thở ra một hơi, không bao lâu, cảm giác giống như không phải mình không được , Liễu Y nghĩ mãi không ra, lắc lắc đầu, dựa người về sau, gác chân lên bàn, đưa tay sờ mặt, không biết điểm nào của mình bị Tuần Tu nhìn trúng, không phải là xem mắt thôi sao, trước kia cũng không như vậy .

Tuần Tu nghe âm thanh tút tút bên kia, dựa người về sao, nắm chặt tay, biết cách làm của mình quá mức đột nhiên với Liễu Y, nếu muốn gì, phải có được, đây là cách nghĩ từ trước tới nay của Tuần Tu, nhớ tới cái gì, Tuần Tu cười khổ một tiếng, cho dù đối mặt những người khác, cũng không bó tay giống như Liễu Y, cho dù bố cục hoàn mỹ, cũng sợ Liễu Y không động tâm nửa phần, kết quả như vậy, Tuần Tu nghĩ cũng không muốn nghĩ.

Sáng ngày hôm sau, trong lúc Liễu Y nửa mê nửa tỉnh, bên tai lại vang lên điện thoại, sờ soạng tới tay, trực tiếp thả tới bên tai.

" Liễu Y " Giọng nói Tiền Văn Phương lúc có lúc không vang lên, mắt nhìn chằm chằm tờ báo trước mặt , không thể tin.

Liễu Y giật mình một cái, dụi mắt "Chị Tiền."

"Hôm nay lại có tin của em " Lần này Tiền Văn Phương không xúc động như lần trước, trong lòng có chút bất an, làm sao, cảm thấy giống như nhằm vào Liễu Y.

Liễu Y ngồi dậy, mở mắt "Một mình em."

"Làm sao có thể, vẫn là cùng người em xem mắt, chỉ là lần này thấy toàn cảnh, sao em không nói anh ta là tàn tật " Tiền Văn Phương bình tĩnh nói.

"Chị Tiền" Liễu Y cũng cảm giác sâu sắc không bình thường.

"Được rồi, em ở trong nhà đi, đợi chị đi tìm em, trên báo nói em thành phụ nữ gương mẫu rồi, chỉ là, ngày hôm qua em nói với chị không có gì, em không có gạt chị chứ " Tiền Văn Phương ánh mắt nhìn chằm chằm hai người trên ảnh chụp.

"Lừa chị cái gì " Liễu Y nhức đầu, sao lại nói như vậy .

"Đợi em xem là biết, em thật sự không yêu đương " Bây giờ Tiền Văn Phương có chút hoài nghi lời nói của Liễu Y, ảnh chụp nhìn rất thân mật.

"Đợi ngươi xem cũng biết, ngươi thật không có nói yêu thương, " tiền văn phương hiện tại có chút hoài nghi liễu quần áo lời nói, này hình nhìn quá thân mật thôi.

Liễu Y ở nhà chờ tiền văn phương, mặt cứng còng, này xong chưa, nhớ tới Tần Vân, Liễu Y lắc đầu, nàng hiện tại tự lo không xong đâu rồi, nghi ngờ đường lễ nhiều hơn, hơn nữa ngày hôm qua bát quái quá mức ôn hòa, sau khi Liễu Y dự tính một lần, vẫn không có đầu mối.

Liễu Y ở nhà chờ Tiền Văn Phương, mặt cứng lại, chưa xong , nhớ tới Tần Vân, Liễu Y lắc đầu, cô ta hiện tại thân mình còn lo chưa xong, nghi ngờ Đường Lễ nhiều hơn, hơn nữa bát quái ngày hôm qua quá ôn hòa, Liễu Y tính toán một lần sau, cũng không rõ ràng.

Tiền Văn Phương tới nhà Liễu Y, chán chường đi tới cửa, đem báo chí quăng tới trong lòng Liễu Y, ngồi phịch trên sô pha, "Chị đã báo cho công ty, việc này không thể không phòng."

Liễu Y cúi đầu lật xem, đen mặt, là tấm hình rất ăn ảnh, rất oan uổng, phía dưới viết cũng rất tốt, khen mình giống như hoa, không xa không rời gì đó, tình yêu đích thực gì đó, tuy rằng không có nhắc tới tên của mình, nhưng manh mối lại nhiều, hai mắt Liễu Y ngu ngơ, ngày hôm qua vẫn là người yêu bí mật, hôm nay đã là quen nhau vài năm .

Liễu Y đặt mông ngồi xuống, ngẩng đầu hướng Tiền Văn Phương nhìn đi qua, "Không phải là hình sai chứ."

Tiền Văn Phương cười nhạo một tiếng, "Em nói đi, em suy nghĩ cẩn thận cho chị em đắc tội ai ."

Liễu Y lắc đầu, vấn đề này đã nghĩ tới, không có, "Chị Tiền, chị đừng nhìn em như vậy, tấm hình kia, lúc đó em thất thần."

"Thất thần, người khác cho em ăn cái gì em liền há miệng, em đi lừa con nít ba tuổi đi " Tiền Văn Phương nhìn chằm chằm Liễu Y.

Liễu Y nhận thấy ánh mắt hoài nghi, nhấc tay thề "Thật."

Tiền Văn Phương khoát tay "Rốt cuộc là sao trong lòng em biết, chị cũng không hỏi, tốt nhất em nói với đối tượng xem mắt kia, làm cho anh ta đừng nói lung tung, chị cảm thấy có người nhằm vào em ."

Liễu Y cũng gật đầu, "Em cũng cảm giác như vậy, chỉ là, giả vĩnh viễn là giả ."

Tiền Văn Phương hừ một tiếng, "Chị chỉ sợ ngày mai lại đăng, em và người kia đã kết hôn sinh con ."

Liễu Y vội vàng xua tay "Không thể nào"

"Cũng may hiện tại chưa có nói tên ai, người khác cũng chỉ đoán, chị đã nói với công ty, hiện tại xem công ty xử lý như thế nào đi, em tốt nhất đừng gặp mặt người kia " Tiền Văn Phương nói thẳng.

"Đã biết " Liễu Y cũng không có cách nào, loại chuyện này không thể nói rõ, nói đến cùng, chỉ có thể chờ lắng xuống, hiện tại không nói tên ai, mình cũng không thể nhảy ra.

Tiền Văn Phương lại dặn dò Liễu Y một số việc, chán nản bỏ đi, xử lý việc này không tốt, càng không thể cứu vãn.

Liễu Y sau khi Tiền Văn Phương đi rồi, liên tục nhận được điện thoại của người quen, nghe Liễu Y phủ nhận, những người đó cũng hoài nghi, làm cho Liễu Y nếm được tư vị bị người khác hiểu lầm .

Chờ đến buổi tối, vẻ mặt Liễu Y bình tĩnh nằm ở trên sô pha, làm rõ ý nghĩ, bắt đầu từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, nghĩ sao cũng thấy quỷ dị, lần nữa cầm lấy kia hai tờ báo, tỉ mỉ nhìn một lần, không tìm ra cái gì hữu dụng .

Thật ra nói đến cùng, Liễu Y cũng không để ý, chuyện Dương Vanh trước kia, cũng là bởi vì tới điểm mấu chốt của Liễu Y, mới có thể giải quyết, mà hiện tại chưa tới điểm mấu chốt của Liễu Y.

Chỉ là thái độ nôn nóng của Tiền Văn Phương, làm cho Liễu Y có chút coi trọng, mà đưa tin liên tục hai ngày, nói không nhằm vào mình, Liễu Y cũng không tin, nhưng trừ bỏ Tần Vân cùng Đường Lễ, Liễu Y cũng không nghĩ ra đắc tội người nào, đây mới là nghi hoặc lớn nhất của Liễu Y.

Ngẩng đầu nhìn trần nhà, đưa tay vuốt tóc, nghe di động vang lên, Liễu Y miễn cưỡng nhìn lên trên bàn trà, ngày hôm qua cho tới hôm nay, di động hoạt động không ngừng.

Liễu Y vẫn không nhúc nhích, mà di động vẫn vang , một lúc sau, đưa tay cầm lên, nhìn đến dãy số, ánh mắt trầm xuống, mới nghe.

" Liễu Y."

Liễu Y nghe giọng nói trầm thấp mà quen thuộc bên kia, than thầm trong lòng, bởi vì mình mà liên lụy Tuần Tu, Liễu Y cũng có chút áy náy, nhưng đối mặt với người này, Liễu Y thật không biết nên nói gì, mình và anh ta không quen thuộc.