Lịch Kiếp

Chương 95: Ngoại truyện 2




Edit by Mặc Hàm

Có một ngày trong mùa đông năm đó, đặc biệt lạnh.

Trong tẩm điện coi như ấm áp, Tiết Chiểu ngồi bên cạnh lò sưởi, trong ngực nhét một cái lò sưởi, hai chân chôn dưới bụng hổ, trong tay một chén trà nóng, thỉnh thoảng có nữ tỳ đến đổi nước. Y dựa vào cửa sổ, hơi xốc lên một khe nhỏ, trong tay cầm một quyển sách nhàn rỗi, ngược lại nhìn thời gian bên ngoài cửa sổ so với đọc sách dài hơn. Ngoài cửa sổ có gì đẹp? Tuyết trắng đầy trời, rơi xuống cũng không dừng lại được. Tiết Chiểu nhịn không được cong khóe miệng, loại cảm giác người ngồi trong phòng ấm áp nhìn người bên ngoài run rẩy bôn ba, thật sự là tốt không gì sánh kịp.

Tên xui xẻo bị đóng băng đến sặc sụa kia xông vào, mang theo cả người đầy gió tuyết. Nữ tỳ thái giám cung kính tiến lên cởi áo choàng cho hắn, phủi đi mảnh tuyết phía trên. Chử Huy đi đến bên cửa sổ, cười hỏi Tiết Chiểu, “A Chiểu đang làm cái gì vậy?” Tiết Chiểu giơ sách trong tay lên, “Hoàng Thượng đã trở lại?” Hổ vốn đang ngủ gật, bị đánh thức ngẩng đầu phẫn nộ nhìn Chử Huy một cái, lại lười biếng nằm sấp xuống. Chử Huy ngồi xuống ôm Tiết Chiểu, “Bên ngoài thật sự là lạnh chết.”

Tiết Chiểu lấy ngón tay chạm vào khuôn mặt Chử Huy, cười rộ lên, “Phải không? Băng lạnh lẽo.” Mấy ngày gần đây Chử Huy đối đãi với y càng ngày càng tốt, y giống người đến không cự tuyệt, đối vớiy  thân cận như vậy cũng chưa bao giờ để ý. Chử Huy cúi đầu hôn ngón tay y, đặt ở trong miệng ngậm trong chốc lát, nhiệt độ giữa hai người nhất thời cao hơn rất nhiều, hàn ý từ bên ngoài mang vào đều bị quét sạch.

Bình thường, nô tài trong tẩm điện đã sớm thức thời đóng cửa cáo lui. Bọn họ ai nấy đều lấy đảo mắt qua thái giám tâm phúc của Chử Huy, lão thái giám kia tiến lên một bước, cười tủm tỉm nói: “Hoàng thượng, nghe nói mấy ngày trước ngài làm bồn tắm mới đã hoàn thành, hôm nay thời tiết lạnh, Hoàng Thượng không ngại thì cùng đại điện hạ thử một lần. Chử Huy tán thưởng liếc hắn một cái, buông tay Tiết Chiểu ra, cười nói: “A Chiểu cảm thấy thế nào? “Tắm rửa? Ngược lại là một cách tốt để xua đuổi cái lạnh, chỉ sợ ý của hắn say không phải là vậy. Tiết Chiểu cười cười, bất quá không vội vàng, “Ta nghe Hoàng Thượng.”

Chử Huy lôi kéo Tiết Chiểu từ trên ghế đứng lên, tự có nô tài luống cuống tay chân chuẩn bị. Hổ dịch sang bên cạnh, dán ở phía sau Tiết Chiểu, Chử Huy cười nhìn hắn một cái, “Chúng ta đi tắm rửa, ngươi đi theo làm cái gì?” Hổ hơi tức giận hừ hừ một tiếng, đặt mông ngồi trên thảm. Cả ngày nó đều dán cạnh hai người như hình với bóng, chỉ có tắm rửa là ngoại lệ. Mặc dù hổ là hổ, nó lại  không khác gì một con mèo nhà, không thích làm ướt lông của mình. Hai người không khỏi cười ra tiếng, đồng loạt đi về phía bồn tắm.

Bồn tắm nằm ngay bên cạnh tẩm điện, chưa đi được mấy bước đã đến. Bên trong đầu tiên là gian phòng tầm thường, có bàn có giường, sau rèm châu mới là hồ nước. Trong phòng có đặt chậu than ấm áp, cho dù cởi sạch xiêm y cũng không lạnh, hai người chỉ còn lại nội sam, chân trần đi về phía hồ. Cũng không biết thợ thủ công ở dưới đất làm thủ đoạn gì, tảng đá bên cạnh bồn tắm đều nóng lên. Hồ rất lớn, chứa hơn mười người cũng không thành vấn đề, Chử Huy lôi kéo Tiết Chiểu từ bậc thềm đá trong góc đi xuống, Tiết Chiểu ngạc nhiên nói: “Nước lại ấm vừa phải.” Chử Huy cười nói: “Phía dưới có hai luồng nước, một nóng một lạnh, từ bên cạnh dẫn tới, còn có một cửa xả, tự có người ở trong phòng điều nước cẩn thận hầu hạ.” Tiết Chiểu tán thưởng nói: “Thật không biết là ai nghĩ ra chủ ý.”

Chử Huy ôm y vào trong ngực, đưa tay lột nội sam ướt đẫm trên người hai người, hôn lên vành tai y nói: “Đừng để ý người khác, hôm nay chúng ta ở đây.” Tiết Chiểu cười nói: “Xưa nay ở trong điện không phải cũng không có người khác sao?” Chử Huy lại nói: “Còn có hổ. Có đôi khi nghĩ đến bộ dáng của ngươi đều khiến hổ nhìn lại, trẫm nhịn không nhịn được.” Tiết Chiểu cười rộ lên, “Hoàng Thượng tranh phong với hổ à?” Cả người y trần trụi tựa vào trong ngực Chử Huy, Chử Huy đem hạ thân của hai người đè ở một chỗ chậm rãi cọ xát, “Trẫm tạo một cái hồ như vậy, tất cả đều là vì ngươi.”

Trong lòng Tiết Chiểu thở dài, thầm nghĩ y thật sự có tài năng gì, nghĩ lại Chử Huy đơn giản chỉ muốn tăng tình thú, liền thoải mái. Y ăn ngon uống mát ở Chử cung, chẳng những không rớt đầu, ngược lại nuôi thêm ít thịt. Chử Huy ngủ với y, kì thật y cũng thấy thú vị, không tính là chịu thiệt. A Tể thường nói giết Chử Huy, khôi phục Tố Quốc, y lại xem là quá ngây thơ. Thắng làm vua thua làm giặc, chuyện đã đến nước này, không bằng nhìn thoáng chút. Hiện giờ Tiết Chiểu chỉ có nguyện vọng duy nhất là sớm ngày rời khỏi Chử cung, đời này cũng không gặp lại những người này. Nhưng Chử Huy quản y rất chăt, nếu nhất thời không tìm được cơ hội, không bằng toàn tâm toàn ý hưởng thụ trước mắt.

Y nghĩ như vậy, chủ động đưa tay ôm lấy cổ Chử Huy. Chử Huy cười ôm lấy thắt lưng y, “Hôm nay cần chơi một trò.” Tiết Chiểu tò mò, “Chơi trò gì?” Chử Huy tách hai chân quấn lấy người mình, “Vô luận lúc nào, chỉ cần ở trong hồ này, hai chân A Chiểu không được chạm đáy.” Tiết Chiểu biết rõ hắn có kinh nghiệm ở mấy trò này đặc biệt nhiều, đáy lòng trợn trắng mắt, lại ngoan ngoãn quấn chân lên, nói một tiếng được. Chử Huy thấp giọng cười, hướng Tiết Chiểu hôn lên.

Thân thể hai người dán chặt vào nhau, hai người đều rất nhanh nổi lên phản ứng. Chử Huy vòng tay ra sau lưng Tiết Chiểu, mò mẫm thăm dò vào huyệt của y. Tiết Chiểu đem thân thể nâng lên, để cho ngón tay hắn tiến càng sâu, nhịn không được phát ra một tiếng mũi. Chử Huy cười cười, trên tay càng thêm tỉ mỉ kiên nhẫn. Tiết Chiểu chỉ cảm thấy từng luồng nước ấm theo động tác của hắn bị dẫn vào, bên trong dần dần trướng lên. Chử Huy chậm rãi thêm ngón tay, vuốt ve nếp gấp miệng huyệt, đẩy vào vách thịt bên trong, xoay chuyển cắm vào, đem mỗi một tấc đều triệt để chăm sóc. Tình dục của Tiết Chiểu đã tăng lên cao, dán mặt lên vai Chử Huy, hai tay vòng qua nách hắn ôm lấy sống lưng, trong miệng thoát ra tiếng rên rỉ nhẫn nhịn đến cực hạn, giống như sương mù nước nóng, lượn lờ ở phía trên toàn bộ bồn tắm. Chử Huy đã cắm ba ngón tay đi vào, ngón thứ tư cũng ở huyệt khẩu nóng lòng muốn thử, Tiết Chiểu chỉ cảm thấy hạ thân truyền đến cảm giác đau đớn sắp xé rách, từ trước đến nay y không nhịn được đau, không khỏi mở miệng cầu xin tha thứ: “Hoàng Thượng, không được.”

Chử Huy hôn lên mặt y, trấn an nói: “Sẽ ổn thôi.” Ngón tay chậm rãi chen vào, Tiết Chiểu hít thở không thông, liều mạng đè nén tiếng gào thét trong cổ họng. Dù sao vẫn đau, y cảm thấy mồ hôi lạnh nhỏ vào nước ấm, tính khí lại càng thêm cứng rắn, dán lên bụng Chử Huy. Chử Huy tán thưởng nở nụ cười một tiếng, “Thật sự đi vào.” Sau đó bốn ngón tay cùng làm một cỗ, khuấy động trong huyệt. Tiết Chiểu vừa đau vừa thoải mái, thẳng đến khi Chử Huy sờ vào chỗ nào đó trên vách y, không lưu luyến những nơi khác nữa. Nơi đó lại là chỗ mẫn cảm nhất cả người Tiết Chiểu, hai người đã làm vô số lần, Chử Huy không thể rõ ràng hơn. Hắn ấn đầu ngón tay, lấy đầu ngón tay chạm vào, thậm chí còn lấy móng tay khẽ bấm vào. Tiết Chiểu không cách nào khống chế lớn tiếng kêu lên, nhắm hai mắt lại, tứ chi gắt gao quấn lấy Chử Huy. Khoái cảm ngập đồng, hô hấp không theo kịp tiết tấu thở dốc,  phảng phất như cả người y đến mức hỗn độn, hoài nghi mình có chết đuối hay không hít thở không thhắn. Tất cả các giác quan đều rời khỏi y, chỉ có một điểm sâu trong thân thể, cảm giác mãnh liệt đến kinh người, thậm chí có thể miêu tả ra đường vân ngón tay Chử Huy.

Tiết Chiểu a cắn lấy đầu vai Chử Huy, rốt cục tiết ra. Cả người y còn đang run rẩy, Chử Huy ôm y ở trong ngực nhẹ nhàng vỗ, Tiết Chiểu nâng ánh mắt ướt đẫm lên, cổ họng đã hoàn toàn khàn khàn, “Thật sự là muốn chết.” Chử Huy cười rộ lên, “A Chiểu thiên phú dị bẩm, chỉ dựa vào phía sau là có thể xuất tinh. ” Tiết Chiểu cũng nở nụ cười một chút, “Là công phu của Hoàng Thượng cao.” Trên người y nhất thời vô lực, hai chân mềm nhũn rũ xuống, chỉ còn nhớ rõ quy định chết tiệt của Chử Huy, nương theo lực nổi không dám bước xuống đáy ao. Tiết Chiểu một tay tiếp tục ôm cổ hắn, một tay hướng xuống phía dưới cầm lấy long căn bừng bừng của Chử Huy hồi lâu lay động, “Hoàng Thượng không muốn?”

Những lời này đương nhiên là nhảm nhí, bất quá là muốn kích động Chử Huy, nhanh lên làm xong nhanh một chút. Trong bồn tắm ngâm tuy rằng thoải mái, thời gian dài lại khiến da cả người đều nhăn lại. Chử Huy đè lại tay Tiết Chiểu, lại ngược lại cầm lấy y. Tiết Chiểu vừa bắn qua, tính khí còn mềm nhũn, Chử Huy một bên hôn y, một bên trên tay hầu hạ y. Lòng Tiết Chiểu tràn đầy khó hiểu, muốn mở miệng hỏi Chử Huy, môi lưỡi sớm đã bị chặt chẽ chặn lại, phát ra thanh âm mập mờ. Tính khí của y một lần nữa chậm rãi ngẩng đầu, Chử Huy đột nhiên cười, nâng thân thể y, lại chìm xuống dưới nước ngậm lấy thứ kia. Tiết Chiểu kinh hãi, ngón tay nắm chặt lấy tóc Chử Huy, toàn thân dập dềnh ở trong nước không có điểm bám vào, chỉ có chỗ kia rơi vào trong miệng Chử Huy tựa như rơm cứu mạng còn sót lại. Chử Huy nổi lên mặt nước, vén mái tóc ướt đẫm lên, cười với y. Cảm thụ hạ thân Tiết Chiểu lại kém hơn so với nội tâm hắn sóng to gió lớn. Một khắc kia Chử Huy vọt ra khỏi mặt, lại khiến trong lòng y trùng trùng điệp điệp va chạm, xẹt qua một loại cảm thụ chưa từng có.

Chử Huy mang theo y bơi đến bên hồ, ôm Tiết Chiểu lên bờ ngồi ở bên bệ đá. Tiết Chiểu không rõ hắn muốn làm cái gì, nghi hoặc gọi Hoàng Thượng, Chử Huy cười nói: “Ngươi thật sự muốn trẫm ở dưới nước hầu hạ ngươi? Muốn nghẹn chết trẫm sao?” Còn chưa đợi Tiết Chiểu phản ứng, liền dùng miệng nhẹ nhàng bọc lấy tính khí của y, liếm liếm nuốt vào. Trong lòng Tiết Chiểu cảm thấy càng hoang đường, thật sự không rõ Chử Huy cần gì phải lấy lòng mình như vậy. Một đợt sóng tình dục ập tới, y không suy nghĩ nữa, an tâm hưởng thụ. Người này dù sao cũng bạc tình, trong nháy mắt vừa rồi rung động, vô luận lúc ấy mãnh liệt cỡ nào, đảo mắt lại khiến hắn quên mất. Chỉ là Tiết Chiểu cũng không biết, cảm giác nhất thời lại có thể tích lũy, lúc hắn chưa từng phát hiện chậm rãi phát triển thành một khối u ác tính, cuối cùng lấy tính mạng của y.

Tiết Chiểu mở mắt nhìn xuống phía dưới, đầu Chử Huy chôn ở giữa đùi y, mái tóc đen nhánh, làn da trắng bệch, đối lập thật sự quá mãnh liệt. Chử Huy không giống y, trước kia chưa bao giờ dùng miệng hầu hạ người khác, không hiểu những thủ đoạn kia, không biết dùng thủ đoạn gì có thể kích thích đối phương mà không quá mệt mỏi với mình. Hắn không có liếm liếm mút quá nhiều, chỉ từng chút từng chút thật sự trêu chọc, đầu lưỡi dường như không biết nên động đậy như thế nào, cẩn thận tránh né răng, lại không ngại tính khí Tiết Chiểu thâm nhập sâu vào cổ họng. Tiết Chiểu nhịn không được thở dài, y đã tiết qua một lần, sẽ không bắn nhanh như vậy, khoang miệng Chử Huy tựa như nước nóng thấm vào bắp chân, ấm áp tràn ngập quá mức thoải mái. Sau lưng thở dài, lại là nói Chử Huy, cần gì phải làm vậy.

Chử Huy nghe thấy y thở dài, làm sao không biết rõ tâm tư Tiết Chiểu. Trong lòng hắn kỳ thật cũng hơi kinh ngạc, chính mình lại nguyện ý vì y làm đến mức này, chuyện vốn không cách nào tưởng tượng được, ở trên người người này, lại đều trở thành có thể. Vật của Tiết Chiểu cũng không nhỏ, đè trong cổ họng hắn mơ hồ muốn nôn, nhưng Chử Huy mê luyến loại cảm giác này, hô hấp của Tiết Chiểu, thanh âm thoát ra giữa môi răng, thần sắc rất nhỏ, đều theo động tác của mình mà biến hóa. Chử Huy giống như một đứa trẻ phát hiện ra đồ chơi mới, thử dùng các loại thăm dò để khống chế phản ứng của Tiết Chiẻu. Độ hẹp của miệng, để cho quy đầu trượt vào cổ họng trong một thời gian dài, thân ngọc hành rời đi khi chiều rộng của môi mở ra, thử từng cái một, gần như nghiện. Tiết Chiểu lộ ra theo bản năng, miệng nói thật thậ giả giả rên rỉ ra, biểu tình lạnh nhạt vạn năm phá không vỡ, nhiễm phải tình dục thì lộ rõ hơn.

Tiết Chiểu dần dần lên đỉnh, hai tay chống ở phía sau, ngửa đầu thấp giọng thở dốc. Chử Huy bỗng nhiên tăng nhanh tiết tấu, Tiết Chiểu cơ hồ ức chế không được, thân trên nằm thẳng trên mặt đá nóng lên, khom lưng nâng mông lên, chủ động ra vào trong miệng Chử Huy. Y nhắm chặt hai mắt, trước mắt lại không ngừng lặp lại khoảnh khắc Chử Huy từ dưới nước chui ra, vén mái tóc ướt đẫm lên, cười với y một tiếng. Tiết Chiểu biết rõ tướng mạo mình bình thường, Chử Huy được xưng là oai hùng cùng chữ đẹp kia không liên quan chút nào, trong những người y quen biết chỉ có Tiết Chiểu xứng đáng với lời khen ngợi của mỹ nhân. Nhưng nụ cười của Chử Huy, giọt nước tròn từ trán hắn nhỏ xuống, đôi môi mím chặt không hề báo trước mà nở ra, lại có một loại cảm giác kinh tâm động phách. Tiết Chiểu hồn nhiên không biết mình đã gần đến cao trào, làn da toàn thân hơi đỏ lên, nhắm mắt lại lớn tiếng kêu, thẳng đến khi Chử Huy nhìn y lần thứ hai nở nụ cười, Tiết Chiểu run rẩy thân thể, bắn ra.

Y chậm rãi mở mắt ra, nhìn Chử Huy rời khỏi hồ đứng trên thềm đá, khóe miệng còn vương bạch trọc. Tiết Chiểu im lặng cười, hai tay ôm lấy đùi, nâng lên trên, lộ ra một mảnh giữa hai đùi. Hậu huyệt của y còn ướt át mềm nhũn, Chử Huy ưỡn người cắm vào, hai người đều sợ hãi. Chử Huy đè Tiết Chiểu rút ra mấy chục cái, lại còn nhịn không được, ôm lấy Tiết Chiểu, tung người nhảy vào trong ao. Tiết Chiểu trợn to mắt, thân thể dường như có một khoảnh khắc dừng ở trên không trung, sau đó hung hăng hạ xuống, dương v*t Chử Huy đột nhiên đâm vào chỗ sâu của y. Trong bồn tắm bùm bùm một tiếng động lớn, cộng thêm Tiết Chiểu kêu thảm thiết, dọa thái giám bên ngoài đến gần chết, thiếu chút nữa muốn lăn vào cứu giá. Lại nghe thấy thanh âm thê lương của Tiết Chiểu mang theo dâm ý, Chử Huy thở hổn hển quanh quẩn ở nội thất, nước trong hồ quấy động không ngừng, không khỏi hai mặt nhìn nhau, yên lặng lui xuống.

Chử Huy ôm Tiết Chiểu đâm vừa sâu vừa hung, giống như muốn đem dục vọng ẩn nhẫn vừa rồi phát tiết tất cả. Hắn biết mình đối với người trong ngực này sớm đã vượt qua lý trí cùng dục vọng chiếm hữu bình thường, hắn muốn khống chế Tiết Chiểu hoàn toàn có nhiều cách khác, cần gì phải đặt y ở vị trí vi diệu như vậy, không đành lòng thương tổn y, lại không thể tin tưởng y chút nào. Mấy ngày trước y mới cho người bắt đầu dùng thuốc với Tiết Tể, chính là vì có một ngày kiềm chế Tiết Chiểu. Tiết Chiểu sau khi biết sẽ hận hắn mất, trong lòng Chử Huy không hề thẹn, buổi tối đối với Tiết Chiểu lại càng thêm nhu tình mật ý. Hắn thích y thì sao? Hắn là hoàng đế Chử quốc, tương lai cuối cùng sẽ có một ngày làm người đứng đầu thiên hạ, hắn muốn thích người nào, dùng phương thức nào để yêu thích, toàn bộ đều do hắn quyết định!

Tiết Chiểu gắt gao ôm Chử Huy, trong ngoài thân thể tất cả đều là khí tức dấu vết của người nọ. Mỗi ngày y sống an nhàn, ngoại trừ ăn ngủ chính là chuyện mây mưa, đúng là ngày vững vàng nhất từ khi sinh ra tới nay. Y vừa lui lại lui, nhìn như ôn thuần vô hại, cũng không phải là y khuất phục yếu đuối, mà là y tin y muốn gì thì không cần phải lấy từ trong tay người này. Chết tử tế không bằng sống lại, giữ lại một cái mạng chó, cuối cùng có một ngày thấy lại mặt trời. Cho nên không cần so đo, Chử Huy muốn cái gì? Nhân phẩm, xác thịt, và thậm chí cả cảm xúc, y có thể cung cấp cho hắn. Kỳ thật trừ bỏ mấy thứ này, một người còn sót lại cái gì? Tiết Chiểu cười lạnh một tiếng, đồ vật người bên ngoài nhìn không thấy, đồ vật tạm thời hư vô, lại chưa chắc không tồn tại. Chờ có một ngày, giữa thiên hạ, y dựa vào hai chân đi tới nơi mình muốn đi, người nhìn không thấu mới có thể hiểu được, kỳ thật y chưa bao giờ mất đi bất cứ thứ gì.

Trong nháy mắt cao trào, hai người nhìn nhau thật sâu. Ý nghĩ của bọn họ chênh lệch quá xa, hai người vốn nên không hề gặp nhau, gặp phải chỉ có thể tương khắc. Vận mệnh giống như tấm lưới, đem hai người đan xen trong đó, nhìn không thấu, tránh không được, lại hết lần này tới lần khác tự cho là đúng.