Edit by Mặc Hàm
Trước khi hoàng đế rời khỏi Chử quốc, lại mời Trương thái y vào cung. Hắn đem chuyện của bà lão ở núi tuyết nói cho Trương thái y, thái y vuốt râi, cảm thán nói: “Hoàng Thượng là Chân Long thiên tử, quả nhiên có thần tiên bảo hộ.” Hắn bắt mạch cho Hoàng đế, lại hơi nhíu mày, ngưng thần không nói.
Hoàng đế rụt tay về, lạnh nhạt nói: “Trương thái y, ngươi có chuyện gì cứ nói, không sao.” Thái y chần chờ nói: “Trong cơ thể Hoàng Thượng cũng không có dấu hiệu phát động, thân thể lại hao tổn, có dấu hiệu bệnh nặng mới khỏi.” Hoàng đế nói, “Ngươi nói không sai, trẫm từng có một đoạn thời gian không uống thuốc, dẫn đến độc hoa phát tác.” Sắc mặt thái y lo lắng, “Hoàng Thượng, thứ thần nói thẳng, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra một lần nữa. Thần từng hứa sẽ bảo vệ Hoàng thượng mười năm không có vấn đề gì, hiện giờ đã gần như khó có thể thực hiện. Nếu lại phát độc một lần nữa, bằng sự ngu dốt của thần, chỉ sợ không cách nào…”
Hắn nói một nửa, từ từ không nói. Hoàng đế hiểu rõ gật đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi có chút xuất thần, “Đã ngay cả mười năm cũng không tới sao?” Thái y rũ mắt không lên tiếng, Hoàng đế quay đầu lại cười nói: “Trẫm hiểu. Trương thái y xin yên tâm, sau này trẫm nhất định sẽ uống thuốc mỗi ngày.”
Thái y liền cáo lui, sau khi hắn rời đi, lại lưu lại một phòng mùi thuốc trầm buồn. Hoàng đế đứng dậy đi đến cửa sổ, đứng bên cửa sổ. Hắn yên lặng nhìn cảnh sắc hoa viên một lát, cúi đầu cười với ta: “Hổ, qua vài ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát, A Chiểu ở Lương quốc chờ chúng ta.”
Đội cận vệ bảo vệ hoàng đế, chọn tuyến đường đi hướng đông. Dọc theo đường đi tin báo chiến thắng không ngừng truyền đến, Lương quốc thủ thành khẩn cấp, quân đội thủ thành sợ là chống đỡ không nổi mấy ngày. Hết thảy đều nằm trong dự liệu của đại hoàng tử, Phi Long tướng quân chạy tới quốc đô, dưới thành sĩ khí Chử quân tăng mạnh, liên tiếp mấy ngày dũng mãnh tiến công, binh lính thủ thành cơ hồ chỉ còn lại quyết tuyệt đánh một trận, không còn chiến thuật ngăn cản nào khác.
Quân đội đóng quân ở phía tây Lương quốc hai trăm dặm, sáng mai khởi hành, hoàng hôn liền có thể chạy tới dưới thành. Nửa đêm, Hoàng đế ngồi chủ lều lật xem quân báo, doanh trại lại bỗng nhiên ồn ào lên. Hoàng đế nhíu mày, cận vệ bên cạnh vội vàng ra trướng tức giận quát: “Là ai ở đó ồn ào!” Người đến cơ hồ từ trên ngựa nhảy xuống, lăn lộn trên mặt đất thậm chí không đợi được đứng lên, hô to thành tiếng: “Hoàng thượng! Hoàng thượng! Lương quốc thua! Cổng thành đã bị hai vị tướng quân phá vỡ!”
Hoàng đế bộp một tiếng khép quân báo, vén màn trướng đi ra, trên mặt một mảnh mừng rỡ, “Tốt!” Lúc trước sứ giả chạy nhanh tới, sớm đã dẫn chúng tướng sĩ ló đầu nhìn xung quanh. Trong lúc nhất thời, cả doanh địa một mảnh sôi trào. Hoàng đế tự mình đỡ người dậy, quay đầu cười phân phó cận vệ, “Lấy khôi giáp cho trẫm, dắt ngự mã lại.”Hắn xoay người, ngón tay chỉ lên trên mặt trăng, hỏi mọi người: “Có ai hưng phấn khó ngủ như trẫm, đợi không kịp hừng đông liền muốn chạy tới Lương Đô?”
Cơ hồ tất cả mọi người nhảy dựng lên mặc khôi áo dắt ngựa, bóng đêm yên tĩnh, miễn cưỡng bị quấy rầy, so với mỗi buổi sáng xuất phát còn nóng bỏng hơn. Hoàng đế nhảy lên ngựa, quay đầu lại đảo qua mọi người, sau đó giương roi, chạy về phía đông trước. Ta theo sát bên cạnh hắn, tọa kỵ của hắn dường như có thể cảm thụ được hưng phấn khó nhịn của chủ nhân, lại cùng ta tranh giành trước sau, ai cũng không cam lòng tụt lại phía sau.
Tướng sĩ phía sau dần dần bị ném xa, Hoàng đế cũng không ngăn cản, thoải mái cười to.
Hắn đích xác không cần lo lắng cái gì nữa, dọc theo đường canh gác tất cả đều là Chử binh, thấy hắn đều quỳ xuống. Loại cảm giác này khó có thể nói thành lời, tựa như cả thiên hạ đều im lặng trên mặt đất, toàn bộ nằm trong tay hắn.
Hắn chỉ cách ngày hôm đó một bước.